Tề Bạch Ân nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đôi mắt đỏ híp lại như nghiền ngẫm điều gì đó.
Hạ Dương nắm chặt hộp cứu thương, trong lòng khẽ run rẩy.
Có trời mới biết lúc quyết định làm điều này, cậu đã đắn đo thế nào.
Lúc nhìn Tề Bạch Ân nằm dưới đất với một cái đầu đầy máu, dáng vẻ cô đơn tội nghiệp thì cậu áy náy vô cùng.
Hạ Dương tuy là trùm trường từ kiếp trước đến kiếp này, thế nhưng cậu là người hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện ức hiếp người vô tội.
Đánh Tề Bạch Ân là do bất đắc dĩ phải đi theo nguyên tác, khi làm vậy cậu vô cùng khó chịu.
Hắn chỉ có một thân một mình, tuy là con nuôi của Tề gia giàu có nhưng cả gia tộc ấy lại vì đôi mắt đỏ hiếm thấy của hắn mà coi Tề Bạch Ân như điềm xui xẻo.
Cứ hễ có chuyện gì không vừa ý là Tề gia chủ và Tề phu nhân lại lôi hắn ra đánh đập hành hạ.
Đến nổi khi đám anh chị em họ hàng lấy bột ớt đổ vào mắt hắn để khiến đôi mắt đỏ ấy đau đớn nhắm lại, người lớn xung quanh lại còn vô cùng hả hê với điều đó, không ai tiến tới giải cứu một đứa trẻ năm đó bảy tuổi bị ức hiếp cả.
Cuộc đời Tề Bạch Ân là một chuỗi những bất hạnh.
Từ tiểu học đến cấp hai đều bị cô lập.
Đến năm cấp ba thì Tề gia đuổi hắn ra khỏi nhà, để một thiếu niên năm ấy mới mười lăm tuổi phải ra đường mưu sinh, làm ba việc một lúc để kiếm tiền sinh hoạt.
Không chỉ vậy hắn còn bị “Hạ Dương” bắt nạt, khiến cuộc sống càng thêm khốn khổ.
Điều may mắn duy nhất trong cuộc đời Tề Bạch Ân đó là hắn học rất giỏi, thế nên mọi loại học phí đều được miễn cả, thậm chí cả ký túc xá hạng sang dành cho học bá cũng được miễn phí.
Người như vậy… Hạ Dương chỉ muốn kết thân, không muốn kết thù.
Chính vì thế cậu đã nghĩ ra một ý.
Nếu cậu giúp Tề Bạch Ân thì sẽ bị bệnh liên miên.
Nhưng nếu cậu giả dạng thành một người khác để giúp thì sao? “Người khác” giúp cơ mà, ngoài cậu ra không ai biết “người khác” đó chính là Hạ Dương cả.
Nếu vậy thì cậu sẽ không bị bệnh đâu ha?
Hạ Dương muốn thoát khỏi con đường bế tắc này, cậu đó nảy ra một ý vẹn cả đôi đường.
Đó là giả nữ!
Giả nữ, không chỉ đổi tên mà còn đổi luôn giới tính.
Tuyệt vời!
Chính vì thế mà lúc nãy Hạ Dương đã chạy thẳng đến phòng hóa trang của trường.
Lấy bộ tóc giả màu vàng đội lên, thay luôn cả đồng phục nữ sinh, rồi lại chạy sang phòng y tế, trộm luôn hộp cứu thương sau đó chạy đến chỗ Tề Bạch Ân.
Cậu cứ nghĩ như vậy là ổn, thế nhưng Hạ Dương quên mất một điều…
Giọng cậu vẫn là giọng của một thằng đực rựa! Men lì trăm phần trăm!
Người ta có câu như thế này: Nếu bạn không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Hạ Dương không nhận ra điều này, thế nhưng ngay từ giây phút đầu tiên cậu cất giọng, Tề Bạch Ân đã nhận ra cậu là ai.
Hắn đen cả mặt, trong đầu hiện đầy hỏi chấm.
Thế nhưng hắn vẫn hùa theo cậu, hắn muốn xem xem cậu đây là đang muốn làm gì.
Bởi vì Hạ Dương của lúc này tuy vẫn ức hiếp hắn, nhưng có gì đó rất khác.
“Cô là ai?”
Hạ Dương nhẹ nhàng đáp: “Em… em tên là Hạ Ôn, em là em gái của anh Hạ Dương.”
Tề Bạch Ân nheo mắt lại, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng: “Anh đánh em xoa? Các người muốn làm gì?”
“Không không… xin anh đừng hiểu lầm.” Cậu lắc lắc đầu nhỏ, đặt hộp thuốc trên mặt đất rồi ngồi xuống cạnh hắn: “Em đến đây không có liên quan gì đến anh Hạ Dương.
Chỉ là lúc nãy… cái lúc mà anh bị đánh í… em tình cờ đi ngang qua nên thấy, khi ấy em chỉ thấy anh Hạ Dương chạy đi, sau đó anh nằm trên đất, đầu chảy đầy máu.
Em sợ anh có chuyện nên mới cầm hộp thuốc đến.”
Tề Bạch Ân vẫn không nói gì, đôi mắt màu đỏ nhìn cậu, như đang đợi lời tiếp theo.
Hạ Dương nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Anh đừng giận anh Hạ Dương, anh ấy không phải người như vậy đâu.
Em… em đến để băng bó vết thương cho anh.
Sau đó anh đi đến bệnh viện với em nha.”
Cậu vừa nói xong chỉ thấy quanh thân hắn tỏa ra ý muốn giết người.
Tề Bạch Ân cười lạnh một tiếng, đá bay hộp cứu thương bên cạnh: “Không cần.” Hắn nhẹ nhàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cậu, tựa như một vị thần đang nhìn một kẻ hèn mọn: “Những gì cậu ta làm với tôi, sau này tôi sẽ trả đủ.
Cô không cần chạy đến đây nói giúp cậu ta.
Tôi không cần sự giúp đỡ giả tạo đó.”
Tề Bạch Ân nói xong liền đi thẳng ra phía cửa, hắn nhặt cặp sách của bản thân lên, đầu không ngoảnh lại nói thêm một câu: “Cặp của anh cô, tôi quăng trong thùng rác ngoài cổng trước.”
Hạ Dương ngây ngốc ngồi đó, cậu thẫn thờ nhìn bóng lưng cao lớn của nhân vật chính thụ phía trước.
Kế hoạch vẫn là thất bại.
Tuy không băng bó được cho Tề Bạch Ân, thế nhưng Hạ Dương vẫn thu được một vài lợi ích nho nhỏ, à không, phải là một lợi ích siêu to khổng lồ ấy chứ! Vì cậu phát hiện ra khi giả gái giúp đỡ cho Tề Bạch Ân, cậu chẳng bị sao cả, không chóng mặt, cũng không đau bụng!!!
Tuyệt! Vậy là mai mốt cậu có thể áp dụng cách này để giúp đỡ hắn rồi.
Hạ Dương không muốn một hạt giống tốt như Tề Bạch Ân lại phải chịu đựng sự đau khổ như thế.
Nếu lúc đầu khi vừa xuyên tới cậu chỉ muốn tránh thật xa thụ chính và các công quân.
Sau đó lại muốn kết thân với Tề Bạch Ân để lấy hảo cảm, dù cho bị bắt phải đi theo nguyên tác nếu không sẽ bị bệnh, thì từ đầu đến cuối, Hạ Dương vẫn mong Tề Bạch Ân có được hạnh phúc thật sự.
Hạ Dương rất dễ mềm lòng với những người đáng thương, giống như Tề Bạch Ân vậy.
Được rồi, cậu sẽ cố gắng xây dựng tình hữu nghị anh em đoàn kết với nhân vật chính thụ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...