Hạ Dương nghe xong sợ quéo, cậu vội vàng nhìn vào điện thoại thì thấy cái tên đang hiển thị là “ông anh cả để vợ bỏ trốn”.
Cậu run rẩy hỏi: “Anh anh anh anh… anh Thành Chí?”
Đầu dây bên kia hừ một tiếng: “Không, anh là Hạ Thiên.”
“...” Chắc em tin, giọng điệu vừa nghiêm nghị lại vừa cọc cằn thiếu điều muốn đấm người này chỉ có thể là anh cả Hạ Thành Chí của cậu thôi.
Chứ anh hai Hạ Thiên chỉ hận không thể sủng cậu đến tận trời.
Thấy cậu im lặng, bên phía Hạ Thành Chí ồn ào một phe, giống như có ai đó đang đánh nhau để tranh giành quyền nói chuyện điện thoại vậy.
Âm thanh gây gổ im bặt, một giọng nam vừa cợt nhả vừa thiếu đánh vang lên: “Alo, nhóc Dương siêu quậy, anh mày về rồi nè.”
Nghe thấy giọng nói này Hạ Dương sửng sốt một phe, cậu không tin nổi vào tai mình.
“Anh… anh ba???”
Anh ba của Hạ Dương tên là Hạ Đình Chương, là một thiên tài khoa học kỹ thuật, mở công ty bên Mỹ, rất ít khi về nước.
“Ờ, nghe thấy tao về chắc mày shock lắm.
Nghĩ mày nhớ anh quá nên anh mới bay từ Mỹ về đấy.”
Hạ Dương: “...” Lại nói xàm.
Cậu chặc lưỡi: “Nói đi, anh nhắm trúng minh tinh nào trong nước? Cái đồ lẳng lơ vô tâm như anh mà dám nói là nghĩ cho em? Chó nó tin!!”
“Đủ rồi.
Thằng ba né ra để anh mày nói chuyện với tiểu Dương.” Giọng nói trong điện thoại lại đổi, nếu khi nói chuyện với Hạ Đình Chương vô cùng cục súc thì khi nói chuyện với Hạ Dương lại là một giọng nam vô cùng hòa nhã: “Bảo bối, anh nhớ em rồi, về đi anh thương.”
Hạ Dương: “Anh hai, em biết là anh thương em, nhưng mà nghe gớm thiệt á! Cứ như anh đang tâm sự mỏng với người yêu.”
Cậu thở dài: “Thôi, mấy anh cúp máy đi, em về ngay.”
Hạ Dương vừa dứt lời liền tắt điện thoại cái rụp.
Cậu nhắn cho bác Dương đến đón mình.
Bản thân thì đi rửa mặt các thứ rồi vọt xuống tầng luôn.
Vì vội quá nên Hạ Dương không nhận ra bản thân đang mặc y nguyên bộ đồ ngủ của Tề Bạch Ân, còn quần áo tối qua của cậu thì vẫn còn đang được phơi trên sào đồ phòng hắn.
Sau khi kết thúc năm tiết buổi sáng, Tề Bạch Ân mua đồ ăn trở về phòng.
Hắn vô cùng lo lắng không biết cơn sốt của Hạ Dương đã suy giảm chưa.
Về đến phòng, hắn một bên tháo giày, một bên kêu tên cậu: “Hạ Dương, cậu dậy chưa?”
Thế nhưng căn phòng vốn trống không, làm gì còn ai ở đây nữa.
Tề Bạch Ân thấy lạ liền đi vào kiểm tra thì phòng ngủ chẳng có ai.
Đến lúc này hắn mới phát hiện ra đôi giày tối qua của cậu đã biến mất.
Tề Bạch Ân liền hiểu rằng mặt trời nhỏ của hắn không từ mà biệt.
Hắn siết chặt nắm tay, nhìn hộp đồ ăn nóng hổi đang cầm, hung hăng quăng mạnh nó vào thùng rác.
Chết tiệt! Đúng là tiểu vô ơn mà!
Gà con của hắn lại chạy trốn nữa rồi.
Lúc này Tề Bạch Ân rất muốn bắt Hạ Dương lại, trói chặt tay chặt cậu vào giường để cậu chỉ có thể mãi mãi ở trên giường của hắn, bầu bạn với hắn.
Hắn muốn giam mặt trời của mình vào bóng tối.1
==========
Xe chạy với một tốc độ an toàn về nhà.
Chẳng hiểu sao nhưng hôm nay Hạ Dương phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình rất lạ, từ bác tài xế, ông quản gia, người làm vườn và cả mấy cô giúp việc nữa.
Thế nhưng chẳng để Hạ Dương đợi quá lâu cậu liền biết được đáp án!
Chính là do bộ đồ ngủ quá khổ mà cậu đang mặc trên người.
Hạ Dương vừa bước vào phòng khách trong biệt thự của mình thì đã thấy ba người anh ngồi đợi sẵn.
“Dô lô em trai, mừng em về nhà.” Hạ Đình Chương thân mật chạy lại ôm cậu, thấy quần áo trên người em trai mình vô cùng “đặc biệt”, hắn cười ranh mãnh: “Á à, mày khai mau, tối qua mày đi đàn đúm với cô nào? À không, anh mày lại thấy cái bộ quần áo này quá to, rất ít người phụ nữ nào sở hữu cái size bự như thế.
Nhóc quậy, mày qua đêm với trai à?”
“Trai mẹ nhà anh!!” Hạ Dương nổi khùng đẩy anh ba của mình ra: “Này nói cho mà biết nhá, em đây trai thẳng trăm phần trăm, nếu rủi sau này em có cong thật thì em xin thề sẽ không đẻ con!!!”
Hạ Đình Chương: “...”
“Mày thề khôn như chó.
Mày đẻ được anh đi bằng đầu, con trai thì đẻ kiểu gì hả thằng kia? Thề cũng như không thề.”
Hạ Dương phải kiềm chế lắm mới không bụp anh ba của mình một phát.
Trong ba người anh thì Hạ Đình Chương là người cách tuổi Hạ Dương ít nhất thế nên cũng coi như cùng thế hệ, dễ hiểu nhau nhưng cũng hay xung khẩu, suốt ngày cãi nhau như chó với mèo.
Tuy là xuyên vào, mượn thân xác của nguyên thân để sở hữu sự hạnh phúc này.
Thế nhưng chả hiểu sao Hạ Dương lại cảm thấy quen thuộc lắm, cứ như đây chính là gia đình cậu, nơi đây, thế giới này mới đúng là nơi cậu thuộc về.
Thấy hai đứa em gây gổ, Hạ Thành Chí “hừ” một cái, tức thời cả phòng khách im phăng phắc.
Hắn nhìn Hạ Dương từ trên xuống dưới, nghiêm giọng tra khảo: “Tối qua em đi đâu? Sao lại không về nhà? Quần áo trên người là của ai?”
Trước một tấn câu hỏi “hình sự” của Hạ Thành Chí, Hạ Dương nhìn sang hai người anh còn lại ra tín hiệu SOS.1
Hạ Đình Chương nhún vai tỏ vẻ mình không dám cãi anh cả.
Hạ Thiên thương cậu nhất nhà lúc này cũng cười khổ tỏ vẻ bất lực.
Họa tự gây ra thì tự chịu, chả ai giúp cho đâu!
Giờ phút này Hạ Dương mới thấm thía đạo lý đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...