Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình
Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Điều đau khổ nhất trong cuộc đời học sinh sắp đến, đó là bài kiểm tra giữa kỳ một.
Trường THPT Nhất Sinh tổng cộng có hai kiểm tra lớn và hai kỳ thi quan trọng.
Đó là kiểm tra giữa kì một, giữa kỳ hai và thi cuối học kì một, cuối học kì hai.
Việc học hành và thi cử luôn là cực hình đối với những học sinh kém như Hạ Dương.
Chỉ còn hai tuần nữa thôi là thi rồi mà bây giờ cậu vẫn chưa có chữ gì trong đầu cả.
Qua những bài thi thử trước thì cậu nhìn thấy điểm số của bản thân rất kém.
Mặc dù Hạ Dương không thích học lắm, à đâu, phải là cực kỳ chán ghét việc học, thế nhưng anh cả mấy hôm trước vừa nói nếu kỳ thi này cậu không được trên bảy mươi điểm thì đừng hòng có tiền tiêu vặt.
Tuy sau đó anh hai - người nắm giữ tài chính trong nhà đã dõng dạc tuyên bố rằng.
“Cục cưng của anh không cần học giỏi, em cứ làm bất cứ điều gì mình thích.
Rớt đại học thì có anh nuôi.”
Nhưng ngay sau đó anh hai Hạ Thiên của cậu nhận được một cuộc điện thoại giáo huấn đến từ người cha đang đi du lịch vòng quay thế giới.
Vì rén quá nên Hạ Thiên đành bỏ của chạy lấy người, mặc kệ Hạ Dương tự sinh tự diệt.
Thế là Hạ Dương chính thức bước vào con đường học hành đau khổ.
Cậu nằm gục trên bàn, hết than ngắn rồi lại thở dài.
Thấy người anh em của mình chán chường như vậy, Tiêu Kha mò đến hỏi thăm.
“Hạ Dương, bị gì vậy?”
Cậu lại tiếp tục thở dài: “Haiz, có nói cậu cũng không hiểu được đâu.”
“Cậu không nói sao tôi biết mà hiểu?”
“Thì cái vụ thi giữa kỳ sắp tới đó.”
Tiêu Kha gật đầu: “À à thôi tôi biết rồi.
Cái này tôi hiểu nhé!”
“Cậu hiểu cái gì?”
“Hiểu cái cảm giác học ngu giống cậu đó.
Vì tôi cũng đứng bét lớp chứ đâu.”
Hạ Dương: “...” À rồi, ok.
Cậu quên mất thằng bạn Tiêu Kha cũng học dốt y chang mình.
Hạ Dương thắc mắc: “Nếu vậy rồi cậu tính sao với kỳ thi sắp tới?”
“Thì còn sao nữa?” Tiêu Kha nhún vai: “Năm nay tôi quyết định học hành chăm chỉ nên lúc nãy đã nhờ lớp trưởng và lớp phó kèm cho từ giờ đến thi rồi.”
Hạ Dương ngồi bật dậy, gương mặt phấn khởi hơn hẳn: “Ờ ha sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Nhưng mà cả lớp trưởng và lớp phó đều kèm cho cậu rồi thì ai kèm cho tôi đây? Đồ xấu xa này mau nhường một người lại đây!!” Nói rồi cậu làm bộ đưa tay bóp cổ Tiểu Kha.
Thấy một màn này, Hứa Tình Miên vừa đi nộp bài tập cho giáo viên về liền chạy ngay đến chỗ các cậu.
Cô cười nham hiểm nhìn Hạ Dương: “Chẳng phải cậu đang ngồi kế No.1 khối à? Sao không tận dụng bạn cùng bàn của mình đi?” Cô tinh nghịch liếc mắt sang Tề Bạch Ân đang ngồi bên cạnh.
Hạ Dương từ từ xoay qua nhìn hắn.
Không phải là cậu không biết điều đó! Thế nhưng nếu tiếp xúc gần là sẽ bị OOC đó.
Mà giả gái kêu hắn kèm học cũng không được.
Thân phận Hạ Ôn được cậu thiết lập là một cô gái nhỏ hơn bọn cậu một tuổi, chỉ mới học lớp mười thôi và còn học khác trường, thế nên cách này không áp dụng được, cậu cần kèm kiến thức lớp mười một chứ không phải lớp mười.
À không, vẫn còn một cách.
Nghĩ vậy, cậu hung hăng đập mạnh vào bàn một cái, lớn tiếng quát hắn: “Này, tên học sinh giỏi kia, bổn đại ca cho ngươi một cơ hội được kèm ta học.
Phải đảm bảo cho ta trên bảy mươi điểm.
Có kèm không?”
Tề Bạch Ân gấp sách lại, ưu nhã xoay qua nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đỏ như máu ngập tràn hứng thú: “Ồ, vậy cậu lấy gì để báo đáp?”
Thấy bộ dạng nửa hư hỏng nửa đứng đắn đó của hắn, không chỉ mọi người mà cả Hạ Dương đều phải đứng hình.
Má ơi, cái thần thái tựa như tổng tài sở hữu doanh nghiệp tỷ đô vừa lạnh lùng vừa ôn nhu này là sao vậy?
Hạ Dương cảm thấy dạo này tần suất nhân vật chính thụ cười với cậu hơi nhiều.
Mà mịa nó cười lên còn bá đạo như vậy…
Giật mình thon thót!
Một vài thành phần hủ nữ trong lớp nhìn thấy cảnh này liền che mắt ôm tim.
Họ âm thầm ship một couple mới.
Đặc biệt là vẻ mặt của Hứa Tình Miên lúc này trông vô cùng “đồi bại”.
Hạ Dương lắp bắp: “Thì… thì bao cậu đi ăn, được chưa?”
“Chưa đủ.”
“Má nó vậy cậu còn muốn gì nữa?” Hạ Dương giả bộ nổi khùng: “Được kèm tôi là vinh dự của cậu, ở đó mà đòi hỏi nữa.”
Mọi người đều đã quen với một Hạ Dương tính nóng như kem nhưng thật ra bên trong ấm áp này, bởi ngày nào bọn họ cũng bị cậu chửi nhưng vẫn nhận được vô vàn sự giúp đỡ của cậu.
Thế nên ai cũng cười vui vẻ khi thấy cậu nổi xung.
Tề Bạch Ân nghe vậy gật đầu: “Được, vậy tôi xin nhận ân sủng này của cậu.”
Hạ Dương đang tính phun ra vài câu chửi thì bị khựng lại: “...Hả?” Ân sủng gì cơ? Nói gì nghe mờ ám quá vậy?
“Tôi nói sẽ kèm cậu.” Hắn kiên nhẫn lặp lại, vẫn mỉm cười nhìn cậu: “Sao, đổi ý rồi?”
Cậu lắc đầu: “Không không… Chỉ có thằng ngu mới đổi ý! Vậy còn báo đáp…”
Tề Bạch Ân xoay chiếc bút trên tay, âm thanh từ tính vang lên: “Tạm thời chưa nghĩ ra.
Sau này khi nghĩ ra rồi… tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.”
Không hiểu sao Hạ Dương bỗng thấy rùng mình.
Cậu cảm giác như mình vừa quay vào ô nguy hiểm.
Nhìn cảnh này, Hứa Tình Miên vui vẻ đứng bên cạnh.
Tỏ ý vừa hoàn thành được một màn lừa gạt kẻ ngây thơ là Hạ Dương.
Cậu luôn nghĩ bản thân là chúa tể rừng xanh, ai dè bản thân chỉ là một chú gà con chưa đủ lông đủ cánh, khi đứng đối diện với loài rắn độc nham hiểm thì liền co rúm người lại.
Cô hào hứng nháy mắt với Mạc Tồn Văn vừa mới đi canteen vào.
Khi ánh mắt họ vừa chạm nhau, cả hai bỗng đỏ mặt đồng loạt quay sang chỗ khác.
Tiêu Kha thấy hết mọi thứ: Tôi là ai? Đây là đâu?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...