Cậu nép mình vào góc cầu thang, cả người run lẩy bẩy, mặc dù trời râm mát nhưng hiện tại cậu rất lạnh.
Chẳng hiểu sao khi nãy đã không sợ Tề Minh nữa, vậy mà bây giờ cõi lòng cậu ngập tràn nỗi sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng được.
Chẳng lẽ hình phạt của OOC ngoài bệnh ra thì còn kèm theo sự sợ hãi ư? Trước đây hoàn toàn không có.
Cứ như… có người nào đó bắt cậu phải sợ hãi.
Hạ Dương vòng hai tay tự ôm lấy bản thân mình.
Trông cậu lúc này rất giống một chú cún bị kinh hoảng.
Nếu tính thời gian thì bây giờ cũng đã đến giờ vào học, thế nên không ai đi qua khu vực này cả.
Tề Bạch Ân ngồi xuống cạnh cậu, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện thì một cơ thể lạnh như băng chợt nhào đến, Hạ Dương vội vã ôm lấy hắn: “Cậu… ấm quá… cậu để tôi ôm… một chút.
Chỉ… một chút thôi…”
Tề Bạch Ân cảm thấy có chút thú vị bèn nhìn cậu chăm chăm.
Lúc này trông cậu thật yếu đuối, dễ dàng bị hắn ôm vào lòng, dễ dàng khiến cậu tan vỡ.
Bỗng dưng hắn có hứng thú trêu chọc cậu.
Tề Bạch Ân xoa xoa mái tóc suôn mượt bồng bềnh của Hạ Dương, động tác dịu dàng nhưng miệng lại buông lời cay đắng: “Cậu giả vờ yếu đuối cái gì? Lúc nãy tại sao lại giúp tôi? Dù sao bị bắt nạt bởi cậu hay anh ta thì đều như nhau.”
“Tề Bạch Ân.”
“Hửm?”
“Im miệng! Tôi lạnh, để tôi ôm.
Cậu còn… nói xàm nữa thì cẩn thận… tôi gọi người đánh cậu.” Nói rồi cậu đánh khẽ vào lưng hắn một cái như cảnh cáo.
Tề Bạch Ân bật cười, rốt cuộc hắn cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng ôm cậu vào lòng.
Rõ ràng là bản thân đang yếu ớt thế kia vậy mà dám buông lời đe dọa hắn.
Chắc hắn điên rồi nên mới cảm thấy khoảnh khắc này khá yên bình.
Rõ ràng chỉ mới sáng nay thôi hắn còn chán ghét cậu.
Chẳng biết từ lúc nào sự chán ghét đó dần vơi đi, thay vào đó là sự tò mò và thỏa mãn.
Mà cũng không đúng.
Thật ra hắn đã nhìn thấy sự thay đổi của cậu từ sáng hôm qua.
Miệng thì luôn nói lời cay độc, thậm chí còn hăm dọa cho người đánh hắn, thế nhưng tâm địa lại thiện lương đến lạ.
Hạ Dương bây giờ cứ như thể muốn lấy lòng hắn, làm từng chút từng chút chuyện nhỏ khiến hắn cảm thấy vui.
Thậm chí vì điều đó mà tiểu thiếu gia tay không đụng nước của Hạ gia còn đích thân xuống bếp nấu nước sả gừng giải cảm cho hắn, rồi còn giả gái tiếp cận hắn nữa.
Nói không cảm động, không hứng thú thì là nói dối.
Lúc này khi đang ôm cậu vào lòng, Tề Bạch Ân có một loại cảm giác rất lạ, giống như ôm cậu là điều hắn nên làm từ lâu rồi, từ tận kiếp trước chứ không phải kiếp này, nhưng giống như kiếp trước cả hai người họ bị một thế lực nào đó ngăn cấm.
Vì thế nên số phận của cả hai đều kết thúc bi thương.
Ha, hắn đang nghĩ cái gì thế này? Tề Bạch Ân là người trọng sinh, sống qua hai đời, đời trước chỉ đầy rẫy những đau khổ và dối trá, chẳng lẽ hắn còn chưa chiêm nghiệm đủ hay sao?
Trên đời này chỉ có hai loại người đáng tin.
Một là bản thân, hai là người chết.
Tề Bạch Ân nhìn Hạ Dương đang nép vào ngực mình, hắn híp mắt lại.
Đang lúc những ý nghĩ tiêu cực bùng lên trong đầu thì sau lưng hắn chợt nhói đau.
Hóa ra là Hạ Dương khẽ nhéo hắn một cái.
Hạ Dương: “Không giống nhau.”
Tề Bạch Ân: “Không giống cái gì?”
Hạ Dương thở nhẹ: “Tôi không có biến thái như anh ta.
Bổn thiếu gia trong sáng thanh khiết.”
Cậu đang trả lời cho câu hỏi của hắn khi nãy.
Ý của cậu là: Dù tôi có bắt nạt cậu nhưng tôi không biến thái chiếm hữu như Tề Minh kia.
Tôi trong sạch.
Tề Bạch Ân khựng lại ba giây, ngay sau đó hắn cười lớn, một tràng cười từ tận đáy lòng chứ không phải kiểu cười lạnh hay khinh bỉ như trước.
Chỉ bằng một lời nói đùa thế nhưng Hạ Dương đã xua đi bóng tối trong lòng hắn.
Tề Bạch Ân gật nhẹ đầu: “Ừm, tôi tạm tin cậu.”
Hạ Dương cũng mỉm cười, sau khi dành hết sức lực cuối cùng đấm nhẹ hắn một cái thì cậu không chịu nổi cơn đau đầu nữa.
Người Hạ Dương nhẹ dần, cuối cùng cậu gục trên vai hắn ngất xỉu.
Trước khi hôn mê, cậu chỉ kịp lẩm bẩm: “Đừng… đưa tôi đến phòng… y tế.”
—-----------------
Không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, đến khi mở mắt ra Hạ Dương nhìn thấy bản thân đang ở trong một căn phòng được thiết kế đơn giản.
Cậu đang nằm trên một chiếc giường êm ái, điều hòa bật khiến cậu dễ chịu cả người, cảm giác khó chịu do bị OOC cũng thuyên giảm bớt.
Vì khá thoải mái nên Hạ Dương hết lăn qua rồi lăn lại, cậu mỉm cười khúc khích như một đứa trẻ.
Cho đến khi cậu đụng trúng lồng ngực của ai đó.
Hạ Dương:?
Cậu từ từ quay sang nhìn thì thấy Tề Bạch Ân đang nằm bên cạnh mình.
Chẳng biết hắn đã nhìn chằm chằm cậu từ lúc nào.
Thấy cậu tỉnh hắn liền cười.
“Tỉnh rồi à?”
Hạ Dương gật đầu, hoang mang hỏi: “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”
“Khi nãy bỗng dưng cậu đau đến mức ngất xỉu ở cầu thang tầng hai.
Trước khi ngất cậu không cho tôi đưa cậu đến phòng y tế, thế nên tôi đành đưa cậu về phòng ký túc của mình.”
Hạ Dương “à” một tiếng, nhưng chỉ mấy giây sau cậu lại chợt nhận ra một điều.
Trời đất ơi thánh thần thiên địa ơi!!! Cậu… cậu ngủ chung một giường với Tề Bạch Ân!!!
Thế nào tối này về cũng bị hành tiếp cho coi.
Hạ Dương lật đật phóng vèo xuống đất, nhân lúc cả người còn khỏe mạnh cậu phải về nhà.
Chỉ cần tiếp xúc với Tề Bạch Ân lâu một chút thì tối nay thế nào cũng bị hành tiếp.
Cậu cười gượng với hắn: “Rất cảm ơn cậu đã giúp tôi nhưng mà trước giờ chúng ta không thân lắm thì phải.
Haha, vậy… tôi về trước nha.”
Nói rồi cậu phóng thẳng ra ngoài, bắt taxi về nhà.
Tề Bạch Ân nhìn bóng lưng cậu rời đi.
Ánh mắt âm lãnh đến cực điểm.
Rõ ràng lúc nãy còn giúp hắn đánh Tề Minh, vậy mà bây giờ nói trở mặt liền trở mặt.
Cậu tưởng quay lưng rời đi một cái liền trở thành người xa lạ?
Hắn cười lạnh: “Chẳng phải tôi mới là người nên tránh cậu hay sao? Cậu tránh tôi cái gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...