Một giọng nam vang lên, Bảo Lâm ngẩng đầu lên, lúc này đôi mắt của cậu ta đã nhòe lệ, người đàn ông đứng ở trước mặt cậu ta cau mày lại thật chặt, nghiêm khắc nói:
- Anh đã nghe tài xế nói lại chuyện tối qua em đưa phụ nữ về nhà trọ rồi, có phải em bị người phụ nữ kia lừa sạch tiền, cô ta đã bỏ trốn rồi đúng không?
Bảo Lâm nghe vậy lập tức phản bác:
- Không có, chị ấy không có lừa em! Nhưng chị ấy đi rồi, đi mà không một lời từ biệt, ít nhất, hức… ít nhất cũng phải nói cho em biết chị ấy sẽ đi đâu chứ? Chị ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn ngoài kia sẽ có vô số điều nguy hiểm đang chờ chị ấy.
Không được, em phải đi tìm Linh Lan!
Nói dứt câu, Bảo Lâm đứng dậy chạy ra khỏi nhà, cậu ta muốn tới lan can bên cạnh bờ sông tối qua để tìm người, tuy nhiên lại bị người đàn ông nọ giữ lại.
- Em tỉnh táo lại cho anh!
Bảo Lâm vừa vùng vằn khỏi tay người nọ vừa hét lên:
- Anh buông em ra, em phải đi tìm đóa hoa Linh Lan của em.
Lúc này trong đầu Bảo Lâm chỉ còn lại bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của Linh Lan, hoàn toàn không hề nghĩ đến lòng tự tôn của bản thân.
Bảo Quốc nhìn em trai chấp mê bất ngộ mà chỉ cảm thấy mất mặt, nói đến cùng cũng do anh ta quá nuông chiều cậu ta cho nên cậu ta mới ngây thơ như vậy.
- Anh cảnh cáo em, nếu em dám tìm người phụ nữ kia và tiếp tục chi tiền cho cô ta, anh sẽ dùng vũ lực tống cô ta vào tù đấy.
Bảo Lâm hoảng hốt bắt lấy tay anh trai cầu xin:
- Anh đừng làm vậy, Linh Lan đã khổ sở lắm rồi, chị ấy… chị ấy hứa sẽ trả tiền lại cho em mà.
Bảo Quốc cau mày hạ tối hậu thư:
- Số tiền đã mất anh sẽ không truy cứu, em không được viện cớ này để gặp lại cô ta, em là cậu út của nhà họ Trần, đừng u mê mụ mị như thế, rất dễ bị người khác lợi dụng đấy biết không?
Bảo Lâm cúi đầu im lặng không nói gì, cậu ta biết anh trai nói được làm được, bây giờ cậu ta không nhượng bộ rất có thể anh ta sẽ đi tìm Linh Lan gây khó dễ cho cô.
Bảo Quốc cũng không tiếp tục la mắng em trai, đột nhiên anh ta hỏi:
- Người phụ nữ kia tên Linh Lan?
Bảo Lâm gật đầu, đầu lông mày của Bảo Quốc nhíu lại thật sâu.
Chỉ là tên trùng tên thôi sao? Rốt cuộc người phụ nữ xấu xí kia cũng chết rồi mà.
Trong đầu Bảo Quốc lại hiện lên hình ảnh hoan lạc dục tiên dục tử trong giấc mơ kia, đó là khi người vợ quê mùa của anh ta mất tích khoảng một tháng, một đêm nọ anh mơ thấy cô và anh dây dưa với nhau, cảm giác sung sướng không thể tả đó khiến anh ta không cách nào tìm lại được trên người của mối tình đầu hay người phụ nữ khác.
Bảo Quốc cố gắng ném suy nghĩ viển vông kia ra khỏi đầu, sau đó lôi cổ thằng em ngu ngốc của mình trở về nhà chính, nếu còn để cậu ta ở trọ bên ngoài thì sớm muộn gì cũng bị người ta bán lấy tiền mất thôi.
…
Bên này, sau khi Linh Lan rời khỏi nơi ở của Bảo Lâm thì trở về căn nhà mình mua cho mẹ và em trai, cô đưa số tiền bòn rút được từ trên người thằng nhãi kia cho Chí Hòa tiêu vặt, cô không thiếu chút tiền này, mục đích cô làm vậy chính là vì muốn huấn luyện em chồng cũ si mê nghe lời cô như một con chó.
Biết đâu sau này cậu ta sẽ là một trong những nhân tố giúp cô phá nát nhà họ Trần.
Tối đến, Linh Lan dựa theo những gì mình điều tra được mặc một bộ đồ bó sát khoe trọn đường cong tuyệt mỹ của bản thân rồi khoác một chiếc áo lông dài màu đen bắt xe chạy thẳng đến quán bar Nguyễn Đình Nam thường lui tới.
Linh Lan vừa xuất hiện đã khiến hiện trường xôn xao, mặc dù cô đeo kính đen, nhưng như vậy không che đi được vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô, thậm chí có một vài gã đàn ông bắt đầu mon men tới bên cạnh làm quen với cô.
Linh Lan không có tâm trạng đối phó với đám đàn ông hôi thối này bèn tỏ ra sợ sệt, ngay lập tức một đám giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện ngăn chặn người tiếp cận cô, hai bên xảy ra đấu đá, cô vẫn bình tĩnh đi đến chỗ của bartender.
- Tôi muốn tìm người điều hành quán bar này.
Đây là quán bar có tiếp viên tiếp rượu, đương nhiên cũng có cả hoạt động mại ***, mà người cô muốn tìm chính là má mì của nơi này.
Bartender cũng khá sốc với nhan sắc của Linh Lan, đặc biệt là khi đứng gần, ở cô tản ra một sức hút khiến người ta như bị cuốn vào trong hố sâu vũ trụ.
- Tôi muốn gặp má mì hoặc tú ông của quán bar.
- Linh Lan kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Bartender giật mình lấy lại tinh thần, sau đó ấp úng nói:
- Thật ngại quá thưa quý cô, quản lý của chúng tôi không thể tùy tiện tiếp riêng khách đâu ạ.
Linh Lan tháo mắt kính đen ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp lập tức khiến người đối diện mê mẩn tâm trí, bartender khẽ nuốt nước bọt rồi vô thức nói:
- Nếu tôi chụp một bức ảnh của cô rồi gửi cho quản lý xem, có lẽ bà ấy sẽ gặp cô đấy.
Linh Lan gật đầu.
- Vậy anh chụp đi.
Bartender giơ điện thoại lên chụp vài tấm hình của Linh Lan, sau đó kích động gửi đi, quả nhiên không bao lâu sau bên kia phản hồi lại rằng bà ta muốn gặp cô.
Linh Lan đứng dậy đi theo bartender tới một căn phòng, anh ta mở cửa ra để cô đi vào, bên trong mù mịt khói thuốc lá khiến cô không khỏi nhăn mặt.
- Quả nhiên là thiên thần, đẹp đến mức khiến người ta nao lòng.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, đợi khói thuốc lá tan đi bớt, Linh Lan mới nhìn rõ mặt người trong phòng.
Bà ta là một người phụ nữ tầm bốn mươi ngoài, trang điểm rất đậm và thân hình không mấy săn chắc nếu không nói là chảy xệ.
Bà ta tiến tới trước mặt Linh Lan, giơ tay ra vuốt ve gương mặt của cô rồi nhìn cô từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá một con hàng.
Linh Lan nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nói:
- Tôi không phải món hàng của bà, lần này tôi tới là để thực hiện một giao dịch.
Sau đó cô lấy từ trong túi ra một cọc tiền khá dày rồi nói tiếp:
- Trước mặt bà là hai trăm triệu, tôi muốn giả làm tiếp viên quán bar của bà và vào phòng của anh Đình Nam tiếp rượu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...