Lúc này, vòng tay trên cổ tay Vu Đình, vốn thoạt nhìn là như vật phẩm trang trí, đột nhiên cử động.
Vòng tay hình tròn dò ra một đầu màu trắng bạc, nhìn qua nho nhỏ, đại khái chỉ cỡ ngón út, nhìn kỹ hóa ra là một con rắn nhỏ tinh tế, nhìn không ra là chủng loại gì.
Con rắn nhỏ nâng đầu lên, nỗ lực mà duỗi dài về hướng Tiêu Lam, cũng ở không trung vẽ một vòng, bộ dáng tựa hồ là cảm thấy rất hứng thú với Tiêu Lam.
Vu Đình vươn một cái tay khác sờ sờ đầu rắn nhỏ: “Xem ra Tiểu Thanh rất thích cậu.”
Tiêu Lam nhìn nhìn con rắn trắng bạc toàn thân kia: “Sao không gọi nó là Tiểu Bạch?”
Vu Đình bất đắc dĩ: “Bởi vì nó chỉ phản ứng với tên Tiểu Thanh này thôi.”
Thật là một con rắn vô cùng có cá tính.
Vu Đình vuốt đầu Tiểu Thanh, môi đỏ gợi lên một nụ cười diêm dúa: “Có thể khiến Tiểu Thanh thích, thuyết minh thiên phú của cậu thật không tồi, có lẽ chúng ta sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
Tiêu Lam: “Ý chị là chỉ cái gì?”
Vu Đình lại chỉ lộ ra nụ cười thần bí hoàn toàn không hề trả lời, cô hướng tới hai người vẫy vẫy tay, thướt tha muôn vẻ mà rời đi.
Nếu là Hạ Duệ chạy tới làm loại chuyện này, Tiêu Lam có khả năng sẽ trực tiếp cho gã một chân, bảo gã có chuyện thì nói cho lẹ.
Nhưng Vu Đình đeo bề ngoài như vậy, làm việc thần thần bí bí ngược lại cực kỳ hợp lý, có thể thấy được độ nhẫn nại của loài người đều là tồn tại giống như lò xo.
Có lẽ đây là lý do Vu Đình trang điểm tinh xảo như vậy?
Buổi tối.
Tiêu Lam vẫn coi Lạc như khối băng lót cọ ngủ, hoàn cảnh chật hẹp oi bức cũng không ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của cậu.
Ngoài cửa lại không biết khi nào vang lên càng ngày càng nhiều âm thanh.
“Sàn sạt……”
Ban đầu chỉ là hơi hơi bước chân, âm thanh có vẻ rất cẩn thận như là hàng xóm phòng nào đó không biết nửa đêm dậy đi WC.
“Cộp ——”
Tiếp theo lại có tiếng giày cao gót đánh lên mặt đất thanh thúy có tiết tấu gia nhập vào, tiếng bước chân này có chút dồn dập lên, tựa hồ là vội vàng muốn tránh một người phụ nữ nào đó.
Lại có càng ngày càng nhiều tiếng bước chân, nặng nhẹ không đồng nhất, nhanh chậm cũng không giống nhau, phảng phất như đến từ rất nhiều người có tuổi, giới tính, thân cao đều không giống nhau.
Làm người hoảng hốt phải hoài nghi có phải mình đứng ở trạm tàu điện ngầm linh tinh, mấy chỗ lượng người dày đặc hay không.
Lúc Tiêu Lam mở mắt ra suýt chút nữa còn tưởng rằng bởi vì mình giao không nổi tiền thuê nhà bị người ta ném ra đường cái mất rồi.
Giây tiếp theo nhìn thấy ván giường cũ nát trên đỉnh đầu mình, cùng với bóng người màu đen ngồi bên cạnh nhìn về phía mình, cậu mới nhớ đến, bây giờ cậu đã không cần đóng tiền nhà, nơi này là trong trò chơi.
Cậu không lên tiếng, chỉ là cho Lạc đang gác đêm bên cạnh một ánh mắt dò hỏi.
Lạc làm thủ thế "suỵt", duỗi tay chỉ về phía vị trí kẹt cửa.
Tiêu Lam theo thủ thế của hắn nhìn qua.
Chủ nhà tuy rằng rất keo kiệt sửa chữa mỗi cái mạch điện trong phòng, nhưng trong phòng khách vẫn để lại đèn, giờ phút này không biết là gia hỏa nào quên tắt đèn, ánh sáng mờ nhạt từ kẹt cửa lộ ra.
Bên ngoài tuy nghe lên tựa hồ nhân số không ít, chỉ là kẹt cửa lộ ra ánh sáng một chút dấu vết bị che đậy cũng không có.
Nhìn qua, trong phòng khách quả thực chính là một mảnh trống trải.
Như vậy xem ra ngoài cửa mặc kệ là thứ gì, dù sao không phải là người là được rồi.
Tiêu Lam đang tự hỏi.
Lúc này nhóm gì gì bên ngoài hình như phát hiện nơi này có người thức dậy, tiếng bước chân sửa lại hỗn loạn không định hướng trước đó, đi về hướng cửa phòng Tiêu Lam.
“Lạch cạch ——”
“Sàn sạt ——”
“Cộp ——”
Tiếng bước chân đủ mọi sắc thái cách cửa phòng Tiêu Lam càng ngày càng gần.
Sau đó chúng dừng lại ở vị trí rất gần cửa, toàn bộ ngoài cửa nháy mắt an tĩnh lại.
Giống như là có một đám người giờ phút này đang đứng kề sát cửa, bọn họ gắt gao mà nhìn chằm chằm ván cửa, rồi lại không nói một câu nào.
Tiêu Lam quét mắt nhìn khe hở dưới cửa, vẫn là cái gì cũng không có.
Giờ phút này an tĩnh chợt xuất hiện như đang hấp dẫn người mau mở cửa nhìn thấy đến tột cùng.
Nhưng mà, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Tiêu Lam hoàn toàn không chuẩn bị mở cửa, dù sao thứ không biết tên ngoài cửa tựa hồ căn bản không vào phòng được.
Nếu thật sự có gì thì sáng mai lại nhìn không phải được rồi sao.
Còn không phải là bị tồn tại không biết tên nhìn chằm chằm lúc ngủ sao? Cậu không phải mỗi ngày đều sống cuộc sống như vậy sao, quen rồi, một chút cũng không nói xạo đâu.
Huống chi bọn người kia còn cách tấm ván cửa.
Tiêu Lam lại lần nữa nằm lại trên giường, thuần thục ở sau lưng Lạc cọ đến một vị trí mát mẻ, Lạc cũng mặc cậu, một bộ dáng tui chính là một cái gối ôm không có cảm tình gì.
Tồn tại không biết tên bên ngoài: ……
Mẹ nó, gay chết tiệt!
Buổi sáng ngày thứ ba, mưa to ấp ủ suốt hai ngày cũng cũng rơi xuống.
Giọt mưa dày đặc gần như đan chéo ra một màn mưa dày nặng, màn mưa kín không kẽ hở che đậy cả tòa chung cư đến gắt gao, làm người bị vây trong đó cơ hồ cảm thấy hít thở không thông.
Sau khi rời giường ra cửa, Tiêu Lam phát hiện ngoài cửa phòng mình rất nhiều dấu chân, những dấu chân này tầng tầng lớp lớp mà chồng lên nhau, toàn bộ chen chúc ở vị trí ngắn ngủn ở cửa, khó có thể tưởng tượng bọn chúng là dùng tư thế như thế nào mà chồng lên.
Giờ cơm sáng, các người chơi vậy mà lại tề tựu, mà thai phụ từ tối qua đã không xuất hiện hôm nay vẫn không thấy bóng dáng, cặp tình nhân còn đang trong phòng cọ xát, tín đồ tà giáo cũng còn ở trong phòng cầu nguyện.
Thừa dịp nhóm NPC không xuất hiện, Đoạn Tuyết Âm nhẹ giọng nói: “Các anh chị nói xem, thai phụ kia có khi nào cũng……”
Cô không nói rõ, nhưng mà người chơi ở đây hầu hết đều minh bạch cô ám chỉ chính là cái gì, có thể lăn lộn đến màn trung cấp, bọn họ đều có bản lĩnh nghe được chuyện về hai mẹ con kia.
Vu Đình nhẹ nhàng nhíu mày: “Khả năng không thấp, có lẽ mỗi khi chết một người, chúng ta sẽ nguy hiểm hơn một phần.”
Mà Mạnh Trạch do do dự dự mở miệng: “Tối hôm qua mọi người có nghe được tiếng gì kỳ quái không?”
Tiêu Lam hỏi lại: “Ví dụ như?”
Mạnh Trạch chỉ vào phòng kế bên phòng anh ta: “Tối qua tôi nghe được âm thanh rất nhiều người gõ vách tường, nhưng tôi ra ngoài nhìn rồi, kế bên căn bản không có ai hết, quái khiếp người……”
Vu Đình mang thần sắc cổ quái: “Anh đi ra ngoài?”
Mạnh Trạch có chút nghi hoặc: “Đúng vậy……”
Hạ Duệ nhanh chóng mở miệng đánh gãy: “Không xảy ra chuyện gì thì tốt, lần sau cậu cần phải cẩn thận một chút.”
Mạnh Trạch có phần ngây thơ gật gật đầu.
Trong lòng Tiêu Lam cũng có chút cổ quái, Mạnh Trạch này nhìn qua khuyết thiếu cẩn thận mười phần, giống như người chơi bên màn tay mới, làm sao anh ta lên được màn trung cấp?
Cậu lại nhìn nhìn Hạ Duệ, rõ ràng là ba người tổ đội, nhưng giữa hai người bọn họ tương tác rõ ràng càng quen thuộc hơn Đoạn Tuyết Âm, chẳng lẽ Mạnh Trạch thật ra đã sớm quen biết Hạ Duệ, thậm chí có khả năng anh ta chính là được Hạ Duệ mang tiến vào.
Hạ Duệ làm như vậy có mục đích gì?
Lý Hạo Khoan mặc áo đen lúc này cũng thấp giọng dò hỏi các người chơi: “Các cậu cũng gặp được hai mẹ con kia đúng không? Ý tôi là sau khi chết ấy.”
Người chơi ngồi đây đều gật gật đầu, Lý Hạo Khoan nói tiếp: “Ngày hôm qua cũng không biết làm sao, tôi vừa mới ở trên hành lang tránh đi bé gái kia, chưa được vài phút nó lại tới nữa.
Nhìn qua còn rất tức giận, cũng không biết nó đã trải qua cái gì, hung dữ đến suýt chút là tôi lạnh rồi.”
Người gây chuyện Tiêu Lam: “……”
Xin lỗi nha anh em, có thể là bị tui chọc quạu.
Lúc này, hộ gia đình còn lại cũng dong dong dài dài mà ra tới.
Nhìn thấy thai phụ cũng không xuất hiện, bọn họ có vẻ thật lạnh nhạt.
Đôi tình nhân kia cầm đi phần cơm sáng thuộc về thai phụ, chỉ là nhìn thấy Tiêu Lam và Lạc cũng ở đây, thật ra lại không dám đút cơm cho nhau.
“Hề hề hề……” Tín đồ tà giáo lo tự nở nụ cười, hắn ta không có hảo ý mà chỉ vào phòng thai phụ, “Cô ta, chắc chắn là bị thần trừng phạt, cũng chưa nhìn thấy cô ta có đàn ông, chắc chắn là không trinh.”
Hắn ta một bên vuốt ve tượng thần, một bên dùng ánh mắt thần kinh đảo qua các người chơi: “Các người đều có tội, thần đều sẽ tới trừng phạt các người…… Hắc hắc hắc……”
Lười đến nghe hắn ta bức bức, Tiêu Lam duỗi tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn.
Sắc mặt tín đồ tà giáo tức khắc biến đổi.
Hắn ta nhanh tay cất tượng thần âu yếm vào trong túi, lại vỗ vỗ xác nhận nó hoàn hảo không tổn hao gì, mới nhanh như bay mà vươn tay cầm cơm sáng của mình lên, trốn vào trong phòng ăn, trên đường cũng không dám lại liếc mắt nhìn Tiêu Lam một cái, ngoan như cháu nội.
Tiêu Lam lại một lần thu hoạch ánh mắt kính nể của các người chơi khác.
Là kẻ tàn nhẫn nha, anh em.
——
Cơm sáng xong, Tiêu Lam đi bộ kiêm tiêu thực ở lầu 4.
Cậu xem như minh bạch, phó bản này có khả năng cũng không giống trước đó, yêu cầu tìm kiếm manh mối rời đi.
Theo hộ gia đình tử vong, người chơi gặp phải nguy hiểm sẽ gia tăng, sau đó tới ngày thứ tư đạt tới giá trị cao nhất.
Đường sống chỉ sợ cũng vào lúc ấy mới có thể xuất hiện, tại lúc này bọn họ căn bản không cách nào tìm được trước cả.
Hơn nữa bất luận bọn họ ngốc tại nơi đó, làm cái gì, uy hiếp tử vong đều sẽ tự mình tìm tới cửa.
Hiện tại cũng chính là đi bộ khắp nơi làm như quen thuộc địa hình.
Khi đi ngang qua phòng giặt, Tiêu Lam nghe được âm thanh kỳ quái, như là cái loại âm thanh máy giặt nhét đồ vật quá nặng, lại cưỡng chế vận hành nhưng không kham được gánh nặng, phảng phất như máy giặt phải hư ngay trong nháy mắt tiếp theom
Cùng đồng thời xuất hiện còn có mùi bột giặt mà Tiêu Lam ngửi được khi nhìn thấy vệt nước trước cửa phòng mình.
Tiêu Lam tiến vào phòng giặt.
Chỉ thấy non nửa thân thể của Đoạn Tuyết Âm bị xả vào máy giặt, một bàn tay nằm trong máy giặt, một cái tay khác đang cố gắng chống vỏ ngoài máy giặt, vẻ mặt cô hoảng sợ mà muốn tránh thoát ra.
Mà máy giặt lại vươn ra một bàn tay sưng vù như ngâm nước đã lâu, cái tay kia đang bắt lấy bả vai cô.
Còn có mấy ống tay áo ướt đẫm, phảng phất như là xúc tua của quái vật quấn lấy tóc và cánh tay cô, thậm chí có một ống áo bưng kín miệng mũi cô, không chỉ khiến cô không cách kêu cứu, thậm chí cả hô hấp cũng khó khăn, mắt thường có thể thấy được mặt Đoạn Tuyết Âm bắt đầu đỏ đến phát tím lên.
Nước máy giặt mang theo bọt xà phòng, sau khi dính ướt mặt đất thì bắt đầu trượt, làm Đoạn Tuyết Âm gần như đứng thẳng không xong.
Cô nhìn thấy thân ảnh Tiêu Lam xuất hiện ngay cửa, trong mắt tức khắc tràn ngập du͙ƈ vọиɠ cầu sinh.
“Ưmm ——”
Cô ra sức mà hướng tới Tiêu Lam xin giúp đỡ.
Tiêu Lam trực tiếp lấy từ trong không gian trữ vật ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】, chủy thủ sắc bén vạch tới tay áo che kín miệng mũi cánh tay Đoạn Tuyết Âm, tức khắc nhóm tay áo vốn ướt trượt khó có thể kéo ra trực tiếp bị cắt làm hai, sức mạnh lôi kéo cô tức khắc nhẹ hẳn đi.
Đoạn Tuyết Âm nhân cơ hội mồm to hô hấp lên.
Cô nương này cũng không hàm hồ, thừa dịp thứ trong máy giặt buông lỏng lực đạo trong nháy mắt, trên tay duy nhất còn hoạt động được xuất hiện một lá bùa trong chớp mắt.
Cô thấp giọng mặc niệm vài câu chú ngữ, đem lá bùa dán lên cánh tay đang bắt lấy bả vai mình.
Cánh tay sưng vù kia tức khắc giống như bị bàn ủi làm bỏng , phát ra khí vị nôn nóng, máy giặt tựa hồ truyền đến tiếng thảm thiết gì đó, cánh tay và quần áo đều bỗng chốc rụt trở về.
Nháy mắt, phòng giặt lại trở về nguyên trạng.
Nơi này phảng phất như cái gì cũng không xuất hiện, ngoại trừ vệt nước trên mặt đất và Đoạn Tuyết Âm nhìn qua ướt đẫm ra, còn may là y phục cô mặc dính nước cũng hoàn toàn không xuyên thấu.
Đoạn Tuyết Âm thở phì phò ngồi phịch mặt đất, cũng mặc kệ trên mặt đất có dơ hay không: “Cảm ơn…… Nếu không có cậu, chỉ sợ lần này tôi dữ nhiều lành ít rồi.”
Tiêu Lam tùy ý mà nói: “Không có gì, thuận tay mà thôi, cô có để ý tại sao cô bị công kích không?”
Đoạn Tuyết Âm duỗi tay chỉ vào một cái máy giặt đối diện máy giặt vừa mới xảy ra chuyện: “Tôi phát hiện thi thể của thai phụ trong đó, lúc ấy cô ta giống như là quần áo bị nhét lung tung vào, tôi đang muốn đi ra ngoài kêu mọi người, sau lưng liền có cái gì đó công kích tôi.”
Tiêu Lam theo động tác của cô, nhìn về phía cái máy giặt cô nói có thi thể kia, nhưng lại phát hiện bên trong hiện tại thoạt nhìn cái gì cũng không có.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Lam, Đoạn Tuyết Âm cũng đoán được đại khái: “Không có à?”
Tiêu Lam gật gật đầu, cậu nói với Đoạn Tuyết Âm: “Đi thôi, nơi này vừa mới xảy ra chuyện cũng không an toàn, vẫn là rời nơi này trước rồi lại nói.”
Nói xong liền mang theo Lạc, hai người một trước một sau mà rời khỏi phòng giặt.
Đoạn Tuyết Âm ngồi dưới đất: “……”
Dựa theo logic hành vi bình thường hành không phải nên kéo tui dậy giùm một chút sao?
Ngoài cửa lại truyền đến giọng Tiêu Lam: “Đoạn Tuyết Âm, làm sao vậy?”
“À, không sao, lập tức tới ngay!”
Đoạn Tuyết Âm nhanh nhẹn mà đứng dậy, nháy mắt minh bạch, rối rắm logic hành vi bình thường với gay chết tiệt làm chi không biết…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...