Chủ nhà một bên hừ ca, một bên kéo thi thể đôi mẹ con kia đi.
Âm thanh tiếng ca sai nhịp cùng với tiếng quần áo cọ đất sàn sạt quanh quẩn trong hành lang, hỗn hợp ra một loại cảm giác quỷ dị làm người da đầu tê dại.
Hai người Tiêu Lam lén lút đuổi kịp động tác chủ nhà, vẫn mượn dùng hành lang đặc sắc rẽ trái rẽ phải che lấp thân hình của mình.
Bỗng nhiên, ngay vào lúc chủ nhà quẹo qua chỗ ngoặt nào đó phía trước, ngắn ngủi biến mất khỏi tầm mắt hai người trong nháy mắt, âm thanh biến mất.
Tiêu Lam vốn cho rằng hắn ta chỉ tạm thời nghỉ ngơi, nhưng đợi một lát lại vẫn không có bất luận âm thanh gì vang lên, bao gồm cả tiếng hít thở.
Cảm giác tình huống không thích hợp, Tiêu Lam cẩn thận tiến lên, nhìn lại chỗ ngoặt kia.
Kết quả phát hiện chỗ ngoặt này hình như là bởi vì kiến trúc sư thiết kế không bỏ tâm vào tạo thành, sau khi quẹo qua chỉ có một không gian chật hẹp lại bất quy tắc, bên trong tràn đầy bụi bặm cùng với rác rưởi, đã không có nhà, cũng không có đường thông sang hướng khác.
Chủ nhà cứ như vậy hư không tiêu thất!
Không gian nhỏ này cũng không có chỗ nào cho người ẩn thân, Tiêu Lam gõ gõ vách tường bốn phía, âm thanh phản hồi về nói cho cậu biết đây đều là thật sự, bên trong cũng không có không gian đặc thù gì.
Tiêu Lam quay đầu tiếp đón Lạc: “Lạc, anh đến xem.”
Lạc tiến lên, bóng đen đen nhánh theo bộ phận của hắn tràn ngập trên mặt đất, từ mặt đất mãi cho đến vách tường, cuối cùng liên tiếp tới trần nhà, bao vây khối khu vực này lại.
Một lát sau, Lạc nhẹ nhàng nhíu mày: “Tiên sinh, không có bất luận tung tích gì, ngoại trừ vị trí chỗ rẽ vừa nãy có một dấu chân ra, nơi này không có dấu vết nào khác liên quan đến chủ nhà.”
Thật đúng là hư không tiêu thất……
“Anh nói xem, chủ nhà…… Là người sao?” Tiêu Lam đánh giá nơi này, nói ra nghi hoặc của mình, “Từ sau đôi mẹ con kia, hiện tại tôi nhìn ai cũng đều hoài nghi người nọ không phải người.”
Lạc: “Có lẽ sức mạnh của phó bản này sẽ quấy nhiễu phán đoán của chúng ta, trước đó lúc nhìn thấy hai mẹ con kia, trong cảm giác của tôi họ và người sống không có gì khác nhau.”
Bởi vậy thật là có chút phiền toái, nói cách khác bọn họ căn bản vô pháp phân biệt người nơi này rốt cuộc sống hay chết, thậm chí có khả năng người theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm đã có gia hỏa thi thể đã sớm bắt đầu hư thối.
Vì bảo đảm việc ăn uống, vẫn là đừng nghĩ thì hơn.
“Thôi, đi thôi.” Tiêu Lam nói, “Đi nhìn xem chỗ khác trước đi.”
Lại chậm chạp không nghe được Lạc trả lời.
Trong lòng Tiêu Lam tức khắc cảm thấy không ổn, cậu nhìn lại về phía cạnh người mình, bên người cậu làm gì còn bóng dáng của Lạc?
Hiện tại toàn bộ hành lang cũng chỉ có một mình cậu, xung quanh an tĩnh đến cực điểm.
Cửa phòng dày đặc, hành lang âm u chật hẹp, mặt tường loang lổ cũ nát, hết thảy đều lặng yên không một tiếng động mà nhìn cậu, giống như là một con đường chỉ dẫn con người bước xuống u minh.
——
Bên kia, Lạc phát hiện mình mất đi tung tích Tiêu Lam, bước nhanh đi trong hành lang.
Vừa nãy chính là một cái nháy mắt, Tiêu Lam liền biến mất ngay trước mắt hắn.
Nhưng vào một cái chớp mắt kia, Lạc cảm giác được không gian hơi hơi dao động, việc này thuyết minh, Tiêu Lam hiện tại và vị trí của hắn cũng không phải cùng một không gian.
Lạc ý đồ ở chỗ này tìm được biện pháp tiến vào không gian kia, tuy rằng đối với sức mạnh không hoàn chỉnh trước mắt của hắn mà nói có phần khó khăn, nhưng cũng không phải không làm được.
Lúc này nghênh diện lại đi tới một người dư thừa.
Hạ Duệ lộ ra với Lạc một nụ cười hiền lành: “Phí Lạc, thật trùng hợp, anh cũng ở chỗ này tìm manh mối à?”
“Xin chào, Hạ Duệ tiên sinh.” Lạc vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã trước giờ, “Bên này tôi còn có chút việc, xin phép tôi thất lễ.”
Nói xong hắn liền có ý vòng qua Hạ Duệ đi nơi khác tra xét.
Lại không ngờ Hạ Duệ phảng phất như không có cảm giác được ý hắn muốn thoát thân, kéo dài qua một bước đứng ngay trước mặt Lạc: “Phí Lạc, anh và Tiêu Lam thoạt nhìn phối hợp thật ăn ý nha, các anh quen biết nhau rất lâu rồi đúng không?”
Lạc dừng bước chân, trong mắt có chút thần sắc khó lường chợt lóe mà qua, ý cười của hắn không thay đổi: “Chúng tôi là đồng đội, tự nhiên phối hợp ăn ý.”
Nhưng một chút cũng không để lộ ra vấn đề Hạ Duệ muốn biết về thời gian hai người biết nhau.
Hạ Duệ phảng phất như đang nói chuyện phiếm: “Kỹ năng của các anh hẳn là rất bổ sung cho nhau đi, thấy thân thủ của Tiêu Lam tối hôm qua đá cửa kia, kỹ năng của cậu ấy hẳn là loại chiến đấu đúng không? Các anh có thể phối hợp như vậy nhất định rất nhiều phó bản đều mọi việc thuận lợi, thật làm người hâm mộ.”
“Tôi thì không được, mỗi lần tìm được đồng đội đều phải tương thích rất lâu, hầy……”
Lạc giả vờ không hiểu: “Chúc anh sớm ngày tìm được đồng đội thích hợp.”
Hạ Duệ thấy thế, minh bạch Lạc không muốn nói tới chuyện liên quan đến kỹ năng, vì thế gã thay đổi đề tài: “Lại nói tiếp, người lợi hại như các anh hẳn là có rất nhiều tổ chức mời chào các anh đi, không biết các anh lựa chọn bên nào?
Nói không phải quá chứ thật ra tôi đối với không ít thế lực đều có chút hiểu biết, hiếm khi có duyên vào cùng màn trò chơi, tôi cũng có thể giới thiệu cho các anh một chút.”
Lạc hơi hơi nheo đôi mắt lại, người này hình như hứng thú đối với Tiêu Lam lớn quá mức.
Từ đồng đội của Tiêu Lam, đến thời gian tiến vào trò chơi, đến kỹ năng, lại đến thế lực sau lưng, gã thám thính mấy chuyện này là muốn làm cái gì?
Nhớ tới con sâu nhỏ tối qua xuất hiện, Lạc không nói gì nữa.
Con ngươi ngụy trang thành màu đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mắt, móng vuốt từ đầu ngón tay hơi xuất hiện, nếu hiện tại giải quyết gã, có thể mang đến phiền toái cho Tiêu Lam hay không?
Hạ Duệ nhìn chàng trai trước mặt mỉm cười tuấn mỹ, đột nhiên sau lưng nảy lên một trận lạnh lẽo.
Đây là một loại trực giác đến từ bản năng đối với nguy hiểm.
Hiện tại trực giác này nói cho gã biết, người này —— muốn gϊếŧ gã.
Gã cẩn thận lui về phía sau một bước: “Tôi không có ý khác, nếu vấn đề của tôi làm anh cảm thấy bị mạo phạm, thật xin lỗi là tôi nói lỡ.”
Dưới ánh nhìn chăm chú như rắn độc của Lạc, Hạ Duệ đi từng bước một mà lui về phía sau.
Gã gần như không dám hô hấp, sợ một động tác không đúng thì sẽ làm dã thú trước mặt thay đổi động tác nhào lại đây.
Thẳng đến khi hoàn toàn rời khỏi hành lang Lạc đứng, Hạ Duệ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gã nâng tay lên lau một cái, phát hiện cái trán mình đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Gã nhìn thoáng qua về phía sau, thấy Lạc không có đuổi theo, vội vàng đẩy nhanh tốc độ rời đi hướng ngược lại.
——
Một mảnh yên tĩnh, Tiêu Lam đi về phía trước, hành lang này cứ như là bị tua nhỏ từ hiện thực ra tới, có vẻ hết sức không chân thật.
Chuyển qua mấy cái chỗ ngoặt, Tiêu Lam hướng tới con đường từng đi qua, chậm rãi đến gần thang máy.
“Lạch cạch ——”
“Lạch cạch ——”
Âm thanh có thể gọi là quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau cậu, lại là tiếng bóng cao su nhỏ thanh thúy nảy tưng trên mặt đất.
Cô bé gái mặc váy nhỏ đáng yêu đứng trước cửa thang máy, thân thể bị bóng tối bao phủ.
Quần áo trên người bé tràn đầy vết bẩn, cánh tay lộ ra là một màu sắc mất tự nhiên.
Đầu cô bé cúi thấp, làm người ta thấy không rõ ngũ quan của bé, đôi tay tự nhiên rũ xuống, cứ như vậy yên lặng mà đứng nơi đó.
Bóng cao su màu đỏ bên cạnh lại tự phát mà nhảy tưng lên, tựa như nơi này còn có một người ở đâu đó nhìn không thấy đang từng cái mà vỗ bóng.
“Ca ca, có thể giúp em nhặt bóng một chút được không?”
Giọng trẻ con mềm mại như cũ, là ngây thơ trong suốt mà chỉ trẻ con mới có.
Nhưng dưới hoàn cảnh này, mặc cho ai nhìn cũng không có biện pháp cảm thấy giọng nói này thật đáng yêu.
Hóa ra người trước đó sấm vào phòng tắm chính là cô nít ranh này nha.
Tiêu Lam không trả lời bé, tiếp tục đi về phía trước, một ánh mắt dư thừa cũng không hề chia cho bé.
Bé gái bị làm lơ: “……”
Má ơi, má còn chưa có dạy con đối mặt loại tình huống này thì nên làm cái gì bây giờ……
Thấy thế, bóng cao su màu đỏ bên cạnh không cam lòng mà nhảy nhót vài cái, lạch cạch lạch cạch chậm rãi hướng tới Tiêu Lam, ý đồ tạo thành cục diện hòa nhau.
Nhìn bóng cao su nhỏ chậm rãi lăn đến trước mặt mình, người không có tâm đồng tình còn hơn cả người trưởng thành như Tiêu Lam lại lần nữa hoàn toàn làm lơ nó, tiếp tục đi về phía trước, cả chút tạm dừng dư thừa cũng không có.
Bóng cao su: “……”
Ấm ức quá à, người trưởng thành lạnh nhạt mấy người đó.
Một không khí tên là quê độ đột nhiên tràn ngập hành lang.
Bé gái liên tiếp bị làm lơ phẫn nộ rồi, nháy mắt cô bé biến mất tại chỗ, nháy mắt tiếp theo bé bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Lam.
Tiêu Lam rốt cuộc đem tầm mắt dời về bé, nói thật Tiêu Lam cũng không phải rất muốn đánh con nít ranh, nhưng nếu đối phương thành tâm thành ý yêu cầu mà nói, cậu cũng không phải không thể miễn cưỡng một chút.
Trong tầm mắt nguy hiểm của Tiêu Lam, bé gái phẫn nộ nâng tay lên, hùng hổ ném một vật phẩm về mặt đất trước mặt Tiêu Lam, đồ vật kia đập ra tiếng thanh thúy trên nền đất, phảng phất như cô bé ném ra chính là găng tay trắng tỏ vẻ muốn quyết đấu.
Sau đó…… Có thể là sợ bị đánh, cô bé vèo một tiếng biến mất tiêu.
Đồng thời không thấy còn có quả bóng cao su nho nhỏ tận chức tận trách kia.
Đây là muốn làm gì?
Tiêu Lam nghi hoặc mà đem ánh mắt chuyển dời đến đồ vật trên mặt đất đồ.
【 Tên: Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】
【 Năng lực: Quét sạch tất cả sinh vật xung quanh trong phạm vi 50 mét, có xác suất mỏng manh hấp dẫn đến thứ kỳ quái (số lần sử dụng 1/1) 】
【 Thuyết minh: Tránh ra! Tên tiểu tử thúi đáng ghé này! Không ai muốn ở chung chỗ với mi đâu! by người bạn nhỏ nào đó không muốn lộ ra tên họ 】
Tiểu tử thúi đáng ghét • lạnh lùng hơn cả người trưởng thành • Tiêu Lam: “……”
Em là đang trào phúng anh sao người bạn nhỏ?
Vì mắng anh còn cố ý cho anh một cái đạo cụ, thật là vất vả cho em ghê……
Tiêu Lam nhặt lên đồ hộp trên mặt đất, tuy con đường đạt được có phần kỳ quái, nhưng tốt xấu đây cũng là một cái đạo cụ không phải sao? Có lẽ vào thời điểm yêu cầu thoát thân có kỳ hiệu thì sao, hiện tại cậu vô cùng may mắn cô bé nhỏ không trực tiếp mở nó ra.
Cậu có loại cảm giác, tiểu cô nương này có khả năng không bao giờ muốn đến tìm cậu chơi nữa.
——
Sau khi cô bé biến mất, Tiêu Lam cảm giác được hết thảy xung quanh bình thường lại.
Tiếng gió ngoài cửa sổ đã trở lại, nhà ở cũ kĩ ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt cũng đã trở lại, cậu hình như còn mơ hồ nghe được giọng của Lạc.
Tiêu Lam đi về phía trước một đoạn, quả nhiên ở cách đó không xa gặp được bóng dáng Lạc, hắn tựa hồ đang nhìn chằm chằm một phương hướng xem gì đó.
“Lạc.” Tiêu Lam đi lên trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn “Nhìn cái gì vậy?”
Lạc quay đầu lại, nụ cười trên mặt mang lên độ ấm, thấp giọng nói: “Vừa nãy Hạ Duệ hỏi thăm tin tức về ngài, từ thời gian tiến vào Thế Giới Hàng Lâm đến kỹ năng thậm chí cả thế lực sau lưng.”
Tiêu Lam có phần kỳ quái: “Tôi không quen biết người này, anh ta muốn làm gì?”
Tiêu Lam nhăn mày lại, trong thế giới hiện thực cuộc sống của cậu vô cùng nhạt nhẽo, cậu không cho rằng bản thân mình có chỗ nào đặc thù mà có thể đáng giá có người chuyên môn tới hỏi thăm.
Sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, người cậu quen biết cũng không mấy ai, Lâm Nghiêm miễn cưỡng coi như là có thù oán cũng đã lạnh lạnh, thật sự nhớ không nổi đến tột cùng có người nào sẽ cố ý tới hỏi thăm cậu.
“Có lẽ nguyên nhân anh ta tìm đến ngài là vì việc thuộc về bản thân ngài mà ngài cũng không rõ ràng lắm kia.” Lạc nói.
“Tôi cũng không rõ ràng lắm……” đôi mắt Tiêu Lam hơi hơi trợn to: “Anh là nói —— ba tôi?”
Lạc gật gật đầu: “Vào lúc tiến hành chải vuốt tình trạng của ngài, việc không rõ ràng lắm nhất chính là đến từ cha ngài, có lẽ chúng ta trở lại hiện thực rồi có thể nhằm vào ông ấy mà điều tra kĩ càng một chút.”
Kết hợp tình huống hiện tại, Tiêu Lam có một suy đoán, lão ba nhà cậu có khả năng có quan hệ gì đó với Thế Giới Hàng Lâm, có lẽ là có liên hệ với người chơi, cũng có khả năng vốn dĩ chính là người chơi.
Ông ấy mất tích ai cũng điều tra không ra, nếu quy công với Thế Giới Hàng Lâm mà nói thì có thể giải thích.
Loại sức mạnh phi tự nhiên này, trong hiện thực đương nhiên điều tra không đến.
Nếu có cơ hội mà nói, thật sự muốn cùng Hạ Duệ tiến hành một lần thảo • luận • hài • hòa • hữu• hảo ghê..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...