Ở dưới sự kiểm soát của Lâm Nghiêm, mọi người mới miễn cưỡng đè nén sự sợ hãi trong lòng của mình xuống.
Trên đường hướng về phía kho hàng, không một ai mở miệng nói chuyện, không khí căng thẳng đến cực độ, nỗi ám ảnh về cái chết cùng sự sợ hãi cứ luẩn quẩn trong tâm trí họ.
Cửa nhà kho là loại được làm bằng thép vừa dày vừa nặng, mà chìa khóa lại không biết để đâu.
Lâm Nghiêm chỉ vào ba nam nhân còn lại, bao gồm Tiêu Lam, tên lưu manh xăm tay cùng với người đàn ông trong cặp vợ chồng, nói: "Ba người đi tìm thứ gì đó để đập cửa ra."
Người chồng lộ ra vài phần cảnh giác: "Phá cửa liệu có bị tính là phạm vi không?"
Nghe vậy mọi người đều nhớ lại cảnh người đàn ông trung niên bị thang máy nuốt chửng sau ba lần cảnh cáo, da đầu không khỏi tê dại.
Ngay cả tên lưu manh dù đã tìm được ống tuýp, chuẩn bị ra tay cũng phải dừng động tác lại.
Lâm Nghiêm nghe vậy đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu ta: "Tôi đã nói rồi, nếu mọi người chịu phối hợp với tôi thì tôi mới giúp được mọi người.
Đừng quên, các người thành công sống sót ở vòng lựa chọn đầu tiên là nhờ ai."
Đối diện trực tiếp với ánh mắt của Lâm Nghiêm khiến người đàn ông không khỏi sợ hãi.
Hiện tại bọn họ đều đang ở dưới sự bảo hộ của Lâm Nghiêm, nếu như tự đánh mất giá trị của bản thân, chắc chắn người chơi già dặn kinh nghiệm này sẽ vứt bỏ ông ta một cách không do dự.
Ông ta quay sang nhìn vợ mình, sau đó cắn răng đi tìm dụng cụ để phá cửa.
Tiêu Lam giả vờ mình cũng đi tìm dụng cụ, quay người bước ra khỏi đám đông, đồng thời nhỏ giọng hỏi: "Lạc, anh có biết nếu phá hư hiện trường thì sẽ chịu hình phạt như thế nào không."
[Theo như tôi được biết, phá hư hiện trường sẽ hấp dẫn sự chú ý của Boss, sau đó gia tăng độ khó tử vong cho người chơi.
Nếu như độ hư hỏng vượt quá 30%, xác xuất cao Boss sẽ ra tay trực tiếp loại bỏ người chơi.
"
[Dựa theo thực lực hiện tại của ngài, tôi cho rằng hành vi này được gọi là -- tự tìm đường chết.]
Theo bước chân của Tiêu Lam, những chữ viết đen nhánh dần xuất hiện, đặc biệt từ" tìm đường chết "được đặc cách in đậm thật to.
Tiêu Lam:.
Quả là đồng đội tốt ha.
Đi được một đoạn, trước mắt cậu xuất hiện một cái tủ bị lật ngã nằm chắn giữa đường.
Tiêu Lam bước tới, mở cửa tủ ra cẩn thận tìm kiếm.
Đột nhiên tay cậu đụng trúng một cái hộp nhỏ, cậu cầm nó ra khỏi đó, miệng nở một nụ cười giảo hoạt." Không làm hư là được rồi.
"
Nói xong liền xoay người trở lại phía đám đông.
Lâm Nghiêm nhìn hai bàn tay trống trơn của Tiêu Lam, giọng điệu có chút nghiêm khắc:" Sao cậu không cầm dụng cụ? Tính mạng của mọi người hiện đang nằm trong tay ba người các cậu, cậu muốn tất cả không thể qua cửa hay sao? "
Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Lam có chút bất mãn, cứ như Tiêu Lam là một kẻ lấy oán báo ân vậy.
Chỉ có nữ sinh tóc ngắn từng đưa giấy cho Tiêu Lam dùng ánh mắt phức tạp lườm Lâm Nghiêm một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Nghe vậy Tiêu Lam liền cười một cái:" Nếu như mọi người coi trọng tính mạng của mình như vậy thì giao cho ba người xa lạ sao có thể yên tâm được, chi bằng tất cả cùng nhau xông lên đi? "
Dứt lời cậu còn đảo mắt mình nhìn mọi người xung quanh.
Những người khi nãy nhìn chằm chằm vào cậu hiện tại đều tỏ vẻ chột dạ, tất cả đều né tránh ánh mắt của cậu.
Trong lòng mọi người đều không biết liệu phá cửa có gây ra hậu quả gì không, nếu có thể đẩy người khác chịu chết thay mình thì cớ gì mà không làm.
Lâm Nghiêm nhíu mày:" Cậu có ý gì? "
" Tôi muốn nói là, thời gian có hạn, vì vậy đừng có lãng phí nó vào những việc ngu ngốc và nhiều rủi ro như vậy.
"Dứt lời Tiêu Lam đứng trước cửa kho, lấy chiếc kẹp giấy từ trong túi ra.
Lâm Nghiêm:" Cậu tính cạy khóa? Cửa nhà kho không phải loại dễ mở được, đừng có làm tốn thời gian của mọi người.
"
" Nữ hướng dẫn viên cũng không có nói đến việc phá cửa sẽ phạm vi..
"
" Chắc chắn là cậu ta không dám làm.
"
" Người trẻ tuổi thời ngay càng ngày càng không được.
Ở thời của chúng tôi, ai cũng chăm chỉ, chịu khó lắm.
"
Tiêu Lam ngoảnh mặt làm ngơ, cậu cầm lấy một đầu của kẹp giấy, uốn nhẹ đầu thành một góc 90, sau đó tra kẹp giấy vào ổ khóa.
Ba giây sau-- một tiếng" cạch "vang lên, cửa mở ra.
Chậc, bị vả mặt có đau không.
Mọi người đều bị một loạt thao tác làm cho khiếp sợ, trong mắt bày ra đủ loại cảm xúc mạc danh kì diệu" Đ*t "," Sao mà thuần thục dữ vậy? "," Chuyện này mà cũng có thể dễ dàng vậy sao? "
Tiêu Lam đứng thẳng người dậy, trực tiếp mở cửa nhà kho, sau đó quay lại hỏi Lâm Nghiêm:" Khi nãy anh vừa nói gì thế? "
"...!"
Lâm Nghiêm đẩy nhẹ kính, sắc mặt âm trầm không nói câu nào tiến vào bên trong nhà kho.
*
Đèn trong kho mờ mờ ảo ảo, khắp nơi đều là bụi.
Mọi người chia nhau ra hành động, về phần Tiêu Lam để tiện cho việc liên lạc với Lạc, cậu nhắm đến hướng không có ai mà đi.
Chữ viết của Lạc ưu nhã xuất hiện:
[Tôi hỏi này tiên sinh, có phải vì nghèo quá nên vào ban đêm ngài phải làm những điều mà không ai hay biết không? ]
Tiêu Lam dùng vẻ mặt người từng trải kể về chuyện xưa của cậu:" Anh không hiểu được đâu.
Cái cảm giác chìa khóa bị mất, sau đó lại phải đấu tranh nội tâm xem nên dùng 2 tệ cuối cùng để mua lại chìa khóa hay mua mì ăn liền thì tốt hơn.
Thế là tôi quyết định đi học cách cạy khóa cửa, kết quả là có tôi của ngày hôm nay, bây giờ vấn đề ấy không còn làm khó được tôi nữa.
"
[..
Thật là một câu chuyện khiến người khác cảm động.]
Tiêu Lam cười cười, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Hàng hóa trong kho được sắp xếp một cách vô cùng lộn xộn, có rất nhiều đồ vật không cùng loại đặt chung một chỗ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng xem như gọn gàng.
Bên trên bụi còn đóng thành từng lớp dày, chỉ mới phủi sơ qua vài cái liền khiến không khí nhiễm đầy bụi bặm.
Quản lý nhà kho thật là một người rất vô tâm.
Nghĩ kĩ lại thì Trương ca mà nghiêm túc làm việc mới là lạ.
Cũng không biết điều kiện tuyển chọn Boss ở thế giới Hàng Lâm như thế nào.
Nữ hướng dẫn viên trông còn yêu nghề và tàn bạo hơn cả hắn.
Căn cứ theo quy tắc làm việc của các công ty bình thường, nói không chừng một ngày nào đó cô ta có thể thành công trở thành Boss.
Đột nhiên từ phía trước truyền đến mùi máu tươi nồng đậm.
Tiêu Lam nhanh chóng tiến lại gần xem, một người không biết vì nguyên do gì mà bị gấp lại vứt vào giỏ hàng của nhà kho.
Dựa theo kích thước vốn có của giỏ hàng, việc bỏ một người vào cũng không phải là chuyện gì khó.
Nhưng chuyện khiến người khác cảm thấy không thoải mái chính là do người nọ hoàn toàn bị gấp lại, chính là gấp thành từng lớp từng lớp như một cái khăn, hoàn toàn không quan tâm đến việc liệu cơ thể con người có thể đạt đến mức này hay không.
Thân thể chỉ lộ ra mỗi góc váy của nữ sinh, phần đầu bị gập xuống phía dưới, không thể nhận ra đó là ai.
Máu tí tách nhỏ từ trên giỏ hàng xuống.
Tiêu Lam cẩn thận nhìn nhận xung quanh, kệ chứa đồ có dấu vết từng bị đụng qua, các đồ hộp trên đó bị đảo vị trí lung tung.
Dựa vào dấu tay để lại trên lớp bụi thì có thể chắc chấn một điều, đó là tay của nữ sinh.
Có lẽ hành động tự ý làm thay đổi vị trí vật dụng trên kệ hàng của nữ sinh đã vô tình kích hoạt điều kiện tử vong.
Nhưng Tiêu Lam chỉ cách cô có vài cái kệ, không lý nào lúc cô chết cậu lại không phát hiện ra bất kì động tĩnh nào.
" Văn Văn! "Một nữ sinh khác sợ hãi kêu lên.
Tiêu Lam quay đầu lại, là nữ sinh tóc ngắn đưa giấy cho cậu lúc trước.
Sắc mặt cô trắng bệch, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi.
Ba nữ sinh cùng lạc đến đây với nhau, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một mình cô, người bình thường không một ai có thể giữ nổi tỉnh táo trước hoàn cảnh này.
Nữ sinh tóc ngắn hoảng sợ ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu không ngừng run rẩy, trong miệng không biết đang lầm bầm điều gì.
Tiêu Lam có hơi lo lắng:" Em ổn không? "
Nữ sinh tóc ngắn cúi đầu không trả lời.
Tiêu Lam tiến gần thêm hai bước, phát hiện cô càng run rẩy hơn nữa, bất đắc dĩ đành phải dừng lại:" Đừng lo lắng, anh sẽ không lại gần em.
Nghe anh này, có lẽ việc thay đổi vị trí hàng hóa trên kệ để hàng đã khiến cho bạn em đụng trúng điều kiện tử vong, nếu muốn sống thì hãy nhớ kĩ lấy điều này.
Cũng đừng có phá hỏng hiện trường, có thể sẽ làm tăng mức độ nguy hiểm.
"
Nữ sinh tóc ngắn dù vẫn không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cô vẫn khẽ một chút.
Thấy thế Tiêu Lam liền rời khỏi chỗ đó.
Trong thế giới này, cái chết luôn đến một cách đột ngột.
Không ai biết liệu người chết tiếp theo có phải mình hay không, mình đã phạm phải điều gì mà lại chết đi.
Cậu cũng vậy.
Mỗi người nếu muốn bảo vệ tính mạng của bản thân thì đều phải dốc hết sức lực.
Về việc nói cho nữ sinh tóc ngắn biết về điều kiện tử vong, xem như là để trả ơn vì lúc trước cô bé đã từng giúp Tiêu Lam.
Nếu như cô bé không thể vượt qua được cú sốc này, thì dù bây giờ cứu được cô, cô cũng sẽ tử vong ở màn kế tiếp.
Hy vọng em ấy có thể kiên cường đứng dậy, tự mình chiến đấu cứu lấy bản thân.
*
Tiêu Lam đi gần hết mấy kệ hàng tiếp theo nhưng vẫn không thu được thêm chút manh mối nào.
Khi đi ngang qua một kệ hàng, cảm giác lạnh lẽo như bị thứ gì đó theo dõi lại ập đến.
Cậu dừng bước, cẩn thận dò xét xung quanh.
Dưới từng kệ hàng đều phản chiếu bóng của chúng, khiến cậu khó có thể biết được liệu có thứ gì ở đó không.
Để không kinh động đến thứ đang ẩn trong bóng tối, Tiêu Lam bình tĩnh dùng tay viết lên phong thư.
[Lạc, có thể giúp tôi thăm dò xung quanh được không? ]
[Nguyện vì ngài cống hiến sức lực, tiên sinh]
Bóng đen từ trong phong thư tràn ra, nương theo bước chân Tiêu Lam tản ra tứ phía, vẫn trong 2 mét phạm vi như lúc trước.
Tiêu Lam bước từng bước một, chậm rãi phối hợp với Lạc.
[Chỗ này]
Lạc đánh dấu ngay dưới một kệ hàng.
Tiêu Lam giả vờ như đang tìm kiếm manh mối, lặng lẽ tiếp cận kệ hàng kia.
Nhưng không ngờ vật bên trong lại vô cùng nhạy bén, dường như cảm nhận được việc Tiêu Lam đang cố tiếp cận mình, chuẩnbị quay đầu bỏ chạy
Không ngờ từ đâu bỗng xuất hiện một màn sương đen dày đặc tiến vào chỗ nó đang ẩn nấp, khiến mọi động tác của nó đều trở nên chậm chạp hẳn đi.
Kết quả bị Tiêu Lam chạy tới đạp cho một phát ngã nhào trên mặt đất.
Đây là một con quái vật toàn thân đen như mực, có kích thước to bằng con mèo.
Toàn khuôn mặt trơn bóng không có mắt, hai chỗ đáng lẽ nên là bàn tay lại mọc ra hai cái móng vuốt sắc nhọn.
Con quái vật giận dữ vung móng vuốt của mình lên, tạo ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, toát ra vẻ lạnh lùng đến kinh người, mỗi cái chém xuống đều để lại những vết sâu hoắm trên mặt đất.
Nếu để cho thứ này cào trúng, sợ không chỉ đơn giản là bị trầy da xước thịt.
Con quái vật kia rõ ràng không có mắt nhưng mỗi cú bổ xuống đều nhắm chính xác vào hướng của Tiêu Lam.
Nó nhe nanh giương vuốt, nhanh chóng chạy tới tấn công Tiêu Lam.
[Tiên sinh! Ngài mau chạy đi, để tôi chặn --- ]
Lạc còn chưa kịp viết xong đã thấy Tiêu Lam bay lên đá thẳng vào mặt con quái vật, động tác vô cùng thuần thục, nhìn qua liền biết đây là chuyện quen thuộc hằng ngày.
Ngay sau đó" Rầm "một tiếng, thân thể nó nặng nề đập mạnh vào vách tường.
Con quái vật chỉ kịp giãy giụa vài cái rồi triệt để bất động.
Hệ thống nhắc nhở xuất hiện: [Bạn đã giết chết Tiềm Ảnh]
Tiêu Lam bước đến, cầm xác con quái vật lên nhìn:" Cái thứ này gọi là Tiềm Ảnh? "
Dường như tâm tình Lạc đang rất phức tạp, chữ viết bỗng có chút cứng nhắc:
[Vâng.
Theo trí nhớ của tôi, đây là loại quái vật chuyên ẩn mình trong bóng tối, theo dõi hoặc là..
đi ám sát.
Đối với những người chơi mới đến, tỉ lệ tử vong khi đối mặt với nó hơn 97, 6%]
Tiêu Lam:" Lợi..
lợi hại như vậy sao? Tôi chỉ mới đạp nó một cái thôi mà..]
[Có lẽ do thể chất của ngài đã được cường hóa]
Tiêu Lam lúc này mới nhớ tới [Nghèo đói không thể hạn chế trí tưởng tưởng của tôi], có vẻ tác dụng vốn có của nó là tăng cường thể lực của người chơi dựa theo mức độ nghèo khó, không biết cậu đã đạt được đến mức nào rồi.
Không lẽ trong tương lai cậu có thể tay không bổ gạch, phá tường bằng trán, đập đá bằng ngực..
Tưởng tượng một chút, chậc..
có vẻ hơi quá..
Do sự tình hồi nãy nên có vài thùng giấy trên kệ bị rơi xuống đất, bóng đèn bên trong rơi ra ngoài, một vài cái đụng trúng người Tiêu Lam rồi văng ra ngoài, bể thành từng mảnh.
Hệ thống nhắc nhở xuất hiện: "Phá hư đạo cụ hiện trường, hấp dẫn sự chú ý của Trương Đông."
Tiêu Lam: "..
Đ*t"
Thế quái nào lại quy thành lỗi của cậu rồi! Rõ ràng cái bóng đèn nó tự rơi xuống trúng người cậu mà, cái này được gọi là ăn vạ đó có biết không hả, là ăn vạ đó.
Thế giới Hàng Lâm mấy người nghĩ ăn vạ sẽ không ai quản sao!
Tiêu Lam quay đầu nói: "Lạc, anh có mấy cái chức năng tự động ghi âm quay hình lại như xe hơi không?"
[Mời đối diện với sự thật, tiên sinh]
Ngay sau đó hệ thống nhắc nhở lại xuất hiện: "Giá trị nghèo khó tăng 0.01 vạn, Tiêu Lam là cái đồ keo kiệt."
Nhìn thấy hàng chữ này, mắt Tiêu Lam sáng lên: "Này, tôi vừa nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo."
[Giết người phóng hỏa? ]
Tiêu Lam: "Nói hoa mỹ hơn một chút, đó gọi là--- lấy của người giàu chia cho người nghèo, ông chủ chính là người giàu có, còn người nghèo khó..
chắc chắn là tôi rồi.
Nhưng mà phải đợi về sau năng lực chạy trốn với chiến đấu tăng lên đã, chứ hiện tại mà nhảy vào phá hủy nhà kho để tăng giá trị nghèo khó, chắc chắn tôi sẽ bị tên Trương Đông kia 'yêu quý' đến mức đuổi theo chém giết đến tận cùng thế giới mất."
[Cho dù có phải xuống địa ngục, tôi vẫn sẽ mãi mãi ở cạnh ngài.]
Tiêu Lam nói: "Cám ơn tấm lòng của anh, nhưng mà anh có thể tin tưởng tôi một chút được không.."
Cái này nghe như lời trăn trối cuối cùng trước khi hy sinh ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng tượng trong tương lai của Tiêu Lam:
Lạc: hôm nay chúng tôi vô tình đi ngang qua vùng đất xinh đẹp này, tiền trong người đã cạn, hy vọng mọi người có thể ủng hộ buổi biểu diễn của chúng tôi bằng cách tặng chút lộ phí đi đường, đảm bảo không hay không lấy tiền!
Sau đó Tiêu lam dùng ngực đập nát một tảng đá lớn.
Khán giả xung quanh: Hay! Thêm nữa đi nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...