Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​


Chương 103
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Thấy trong văn phòng ông chủ không còn đáp lại, Tiêu Lam rời khỏi cửa văn phòng.
Toàn bộ lầu hai thoạt nhìn vẫn như lúc trước, chủ là một căn phòng hội nghi và văn phòng ông chủ mà thôi, phòng họp 2 trên tin nhắn nhắc đến vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Tiêu Lam đứng ở cửa cầu thang, lúc này toàn bộ cầu thang nhìn qua cũng như trước, có thể nghe được âm thanh từ các người chơi, tựa hồ nguy hiểm đã đi xa.
Cũng không biết công kích của Ẩn là dùng một lần hay là sẽ lặp lại xuất hiện nữa.
Tiêu Lam tìm kiếm một chút đạo cụ của mình, còn có thể dùng để thoát thân đại khái cũng chỉ có 【 Ngươi nhìn không thấy ta 】 và【 Nghịch Thời Ký 】.

【 Ngươi nhìn không thấy ta 】 cần phải có mục tiêu mới có thể sử dụng, cho nên muốn dùng thì cậu còn cần phải tìm được Ẩn tồn tại mới được; 【 Nghịch Thời Ký 】 chỉ tương đương với quay ngược thời gian, hai đạo cụ dưới tình huống này đều không ổn lắm.
Lại đến một lần thì phương thức tốt nhất vẫn là dùng kỹ năng để né tránh, tiêu trừ cảm giác tồn tại hoặc là không gian di động linh tinh hẳn đều có thể, chỉ cần có thể rời đi một đoạn cầu thang này là được.
Nhưng kỹ năng của Tiêu Lam mất thời gian làm lạnh quá dài, mà chỉ nhìn xu thế phát triển trước mắt tới xem, trò chơi lần này thời gian phỏng chừng sẽ không dài hơn, chắc chắn không đủ để kỹ năng của cậu làm lạnh.
Cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, cậu vẫn là không muốn vận dụng đến kỹ năng.
Hầy, thật hy vọng tới nhiều hơn vài Boss bởi vì cậu bần cùng mà buông tha cho cậu.
Nắm chặt 【 Xương của Dalit 】, Tiêu Lam một lần nữa bước xuống một đoạn cầu thang này.
Nhưng mà ngoài dự đoán, giai đoạn này cực kỳ thuận lợi.

Không có cảm giác không gian phong bế, không có cảm giác nguy hiểm làm lưng người như kim chích, thậm chí cả âm thanh dưới lầu cũng không hề biến mất dù chỉ một chút. 
Cậu cứ như vậy thuận lợi mà đi xuống lầu một.
Tiêu Lam quay đầu lại nhìn cái cầu thang này, suy tư là Ẩn đã rời đi hay là lúc nó phát động công kích với người chơi chỉ có thể ra tay một lần?
Tạm thời tìm không thấy chứng cứ, cậu mang theo suy đoán về lại văn phòng trước đó.
——
Ngoài văn phòng, các người chơi trong màn này đều tụ tập ở đây, nhìn thấy Tiêu Lam xuất hiện không ít người đều vội tiến lên dò hỏi tình huống.
Chỉ có Lạc phát hiện trạng thái Tiêu Lam không như trước đó, hắn bước nhanh tiến lên, đứng bên người Tiêu Lam: “Là xảy ra tình trạng gì rất nguy hiểm sao?”
Tiêu Lam gật gật đầu, nói về tao ngộ ở cầu thang với mọi người.
Nghe Tiêu Lam bình tĩnh mà tự thuật nguy cơ mạng cậu chỉ mành treo chuông một khắc, nắm tay của Lạc rũ tại bên người siết chặt lại, một lát sau lại cưỡng bách chính mình buông ra.

Lạc nói với chính mình, đây là sự trưởng thành mà Tiêu Lam cần phải trải qua, muốn đi tới muốn trở nên càng cường đại, cậu đã chú định sẽ tao ngộ nguy hiểm, thậm chí có thể là tình huống càng thêm nguy hiểm so với lúc này đây.

Không có người nào có tư cách thay thế cậu gánh vác những việc này, bởi vì như vậy ngược lại sẽ hạn chế tiềm lực của Tiêu Lam.
Lạc học theo bộ dáng nhân loại hít sâu một hơi, làm sát ý trong lòng mình bình tĩnh trở lại, trên mặt lại khôi phục nụ cười ưu nhã.
Hắn tiếp tục an tĩnh mà nhìn chăm chú Tiêu Lam, nghe đối phương tự thuật.
Tiêu Lam tổng kết lại  “Theo tôi trải qua tới xem, phạm vi công kích của Ẩn cũng không lớn, người am hiểu chiến đấu cũng có thể cảm giác được cảm giác nguy hiểm trước khi nó động thủ, hơn nữa nó chỉ công kích tôi một lần, còn chưa rõ ràng lắm là thời gian công kích của nó có hạn hay là có số lần hạn chế.”
Mộc Dương thưởng thức máy chơi game: “Thoạt nhìn, có thể trước tiên dùng đạo cụ ngăn cản hoặc là kéo dài một chút, sau đó sáng tạo một cơ hội chạy trốn, trốn được hay không thì phải xem bản lĩnh của mọi người.”
Mọi người nghe xong, sắc mặt đều không được tốt lắm, loại uy hiếp vô hình này quá phiền toái, dù mọi người đều là người chơi trung cấp, hoặc nhiều hoặc ít có chút thủ đoạn bảo mệnh, nhưng ứng phó loại tình huống này cũng hoàn toàn không nhẹ nhàng.
Huống hồ, bọn họ cũng không phải mỗi người đều có trực giác chiến đấu nhạy bén, nói không chừng đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Hồ Trạch có chút sầu lo: “Chẳng lẽ mỗi giờ đều sẽ lựa chọn một người?”
“Thật sự chỉ là một người sao?” Lạc mở miệng, đón ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn duỗi tay chỉ về phía cửa văn phòng lập trình mở ra cách đó không xa, đó là nơi các người chơi làm việc, “Người chơi trở thành lập trình viên đều ở chỗ này rồi, chỉ là nơi đó, tại sao lại có ba cái chỗ ngồi?”
Ánh mắt các người chơi kinh nghi bất định chuyển hướng về phía người bên cạnh mình.
Trở thành lập trình có Thành Văn Nhất và Mạc Đan, chỉ có hai người không sai, chính là trong văn phòng kia, vị trí làm việc cũng xác thật là ba chỗ.
Mạc Đan chạy nhanh vài bước vọt vào văn phòng, tìm kiếm lên ở chỗ làm việc nhiều thêm ra kia.
Một lát sau, anh ta cau mày ra tới: “Không có, thứ gì cũng không có, trước đó bàn của nhân viên kế hoạch kia còn còn có một cái thẻ công tác, nhưng mà cái này hoàn toàn không có thứ gì.

Phí Lạc, có phải anh nghĩ sai rồi không?”
Lạc chỉ vẫn duy trì nụ cười ưu nhã khéo léo nhất quán, không đáp lại.
Tiêu Lam là rõ ràng ký ức Lạc không bị ảnh hưởng, lúc này cậu đương nhiên lựa chọn tin tưởng Lạc.
Người chơi còn lại cũng cảm thấy vị trí làm việc nhiều ra một chỗ rất khả nghi, liên hệ đến việc ký ức sẽ bị bóp méo, bọn họ cũng càng có khuynh hướng nghĩ thật sự có người mất tích.
Trên mặt Hồ Trạch béo khổ không tả nổi: “Giờ đầu tiên một người, giờ thứ hai hai người, vậy giờ thứ ba chẳng phải là……”
Hoa Bối cau mày: “Không biết có… có quy luật gì……”
Tiêu Lam móc thẻ công tác của cậu ra, cậu rõ ràng mang thẻ công tác theo sát bên người, nhưng vẫn bị lựa chọn, cũng không biết kích phát điều kiện tử vong như thế nào? Mà cậu và một người chơi bị lựa chọn khác rốt cuộc có điểm giống nhau gì.
Chẳng lẽ là đi làm mà trốn việc sao?
Không đúng nha, trốn việc lại không chỉ có một mình cậu.

Đột nhiên Tiêu Lam chợt lóe linh quang: “Hiện tại, có phải mỗi một phòng ban đều có người xảy ra chuyện không?”
Các người chơi tưởng tượng, đúng vậy, lần đầu tiên xảy ra chuyện chính là nhân viên kế hoạch, lần thứ hai là mỹ thuật và lập trình, như vậy vừa lúc là một phòng ban một người.

Chẳng lẽ nói, quy luật lựa chọn này kỳ thật không chỉ có thẻ công tác, còn có quan hệ với phòng ban mà họ làm việc ư?
Tiêu Lam đối lập thẻ chứng minh của mình với những người khác, không phát hiện có gì bất đồng.
Cậu lại quay về vị trí làm việc của mình, bắt đầu kiểm tra lên cái vị trí mình cũng chưa ngốc qua bao lâu này.

Chỗ ngồi nhìn qua bình thường không có gì đặc biệt, không có xuất hiện mấy thứ lá bùa đồ đằng, vừa thấy đã rất tìm đường chết gì cả.
Tiêu Lam cũng không ngừng lại, tiếp tục kiểm tra bàn và ghế dựa.

Trong một góc của cái bàn, Tiêu Lam phát hiện một số “1” nho nhỏ, đó là một phù điêu nhỏ ở vị trí rất ẩn nấp, cùng một màu với cái bàn, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Tiêu Lam vuốt con số này: “Này giống như là đánh dấu gì đó.”
Tiếp theo cậu lại ở mấy cái bàn khác phân biệt thấy được “2”, “3”, “4”, những con số này hẳn là đánh số chỗ ngồi.
Sau khi Tiêu Lam nói ra suy đoán của mình, Mộc Dương và Hồ Trạch phân biệt tiến đến kiểm tra văn phòng của lập trình và kế hoạch.
Một lát sau Mộc Dương trở về, cậu nhóc gật gật đầu nói với Tiêu Lam: “Vị trí trống là ‘1’.”
Hồ Trạch cũng đã trở lại: “Vị trí trống bên kế hoạch cũng là ‘1’.”
Tiêu Lam: “Hiện tại có thể xác định, người chơi xảy ra chuyện đánh số chỗ ngồi đều là ‘1’, rất có thể trình tự Ẩn ra tay với người chơi chính là dựa theo con số ở chỗ ngồi.”
Mạc Đan: “Vậy tại sao lại là kế hoạch bị trước?”
Tiêu Lam: “Bởi vì anh ta không có mang thẻ công tác, trong điều kiện tử vong, có khả năng không mang thẻ công tác ưu tiên hơn với trình tự chỗ ngồi.”
Nghe vậy các người chơi đều che chặt lại thẻ chứng minh công tác vừa xấu vừa quỷ dị của mình kia, đây chính là thứ liên quan đến mạng nhỏ của bọn họ.
Kỳ thật Tiêu Lam còn có một suy đoán, không biết nếu người có chỗ ngồi xếp hạng phía sau vứt bỏ thẻ công tác mà nói, trình tự tử vong có đến trước hay không.

Đáng tiếc các người chơi ai cũng không muốn dùng chính mạng của mình để nghiệm chứng.

Mộc Dương nhìn mọi người xung quanh: “Nói cách khác, dựa theo quy luật đã biết trước mắt, đợt tiếp theo xảy ra chuyện chính là người có chỗ ngồi là số ‘2’,hơn nữa là…… Ba người.”
Tầm mắt các người chơi rơi xuống Hoa Bối, Thành Văn Nhất và Hồ Trạch.
Mạc Đan ở trong đám người trộm nhẹ nhàng thở ra, còn may một vòng này người phải chết không phải anh ta.
Khuôn mặt nhỏ của Hoa Bối trắng bệch: “Tình….

tình huống không ổn nghen……”
Giọng Hồ Trạch có hơi run: “Sao tôi cứ cảm thấy Boss này tràn ngập ác ý với kế hoạch vậy.

Kế hoạch tổng cộng chỉ có hai mống, nếu là một vòng này tôi không chết, có phải vòng tiếp theo vẫn là tôi nữa không?”
Hoa Bối nghi hoặc: “Vậy vòng thứ tư đâu? Dựa… dựa… dựa theo quy luật này hẳn là 4 người sẽ xảy ra chuyện, nhưng chỉ là….

tổng cộng chỉ có ba phòng ban thôi mà?”
Mộc Dương chọc máy chơi game, lành lạnh mà nói: “Có khả năng khi đó chỉ còn bốn người cũng nên.”
Nếu vòng thứ ba ba gã người chơi bị điểm trúng toàn diệt mà nói, nhân số còn lại vừa lúc là bốn người.
Thiếu niên, miệng quạ đen của cậu so với lão đại nhà mình quả thực là không chút nào nương tay nhỉ.
Thành Văn Nhất nghe xong Mộc Dương nói lông mày nhướng nhướng, nói chuyện càng lạnh hơn Mộc Dương: “Viết văn thêm mười ngàn chữ, ca tụng người tốt chuyện tốt.”
“Meo~” Sherry phụ họa nói, thuận tiện liếm liếm đệm thịt màu hồng nhạt của nó, Tiêu Lam nhịn không được hai mắt nhìn nó nhiều hơn.
Nghe nói tin dữ này, game boy trong tay Mộc Dương lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Bây giờ cậu nhóc nhất định cực kỳ khát vọng thời gian chảy ngược, sau đó cấp cho cái miệng gáo của mình hai cái bạt tai, này thì mày nói lung tung!
Nhưng trò chơi thì không tài nào biết trước màn này có bao nhiêu người chơi sẽ sống sót, kỳ thật cũng có khả năng sẽ xuất hiện tình huống vòng thứ tư nhân số ít hơn bốn người.
Thậm chí có khả năng trước khi xuất hiện vòng thứ tư, có phòng ban đã chết sạch rồi.
Cho nên, vào vòng thứ tư, điều kiện tử vong dựa theo phòng ban chia đầu người khó có thể thành lập.
Tiêu Lam: “Tôi chung quy cảm thấy đến vòng thứ tư, cũng chính là 4: 44 có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa không giống trước, rốt cuộc 4: 44 nghe ra rất thích hợp để Boss phát đại chiêu.”
“Đương nhiên chỉ là suy đoán thôi.” Tránh cho bọn họ quá mức kinh hoảng, Tiêu Lam bổ sung thêm một câu.
Mặt các người chơi càng khổ hơn, dù là suy đoán, nhưng là bọn họ một chút cũng không chờ mong đại chiêu, thật sự luôn.
Thảm hại hơn chính là, hiện tại đã qua 2: 44, cách 4: 44 cũng chỉ còn không đến hai giờ đồng hồ. 
Các người chơi nắm chặt thời gian trao đổi một chút manh mối.
Lạc lấy ra quyển vở và trang giấy dính vết máu trước đó tìm được.
Mộc Dương lấy ra một tờ giấy cậu nhóc tìm được ở thùng rác, chữ viết kia xấu đến làm người đã gặp qua là không quên được, vừa thấy chính là xuất từ tay vị nhân viên kế hoạch nguyên bản nọ.

Lạc tiếp nhận tờ giấy, đem lỗ hổng đối ứng với quyển vở, hoàn toàn ăn khớp.
Đây quả nhiên chính là một bộ phận bị xé đi của quyển vở.
Tầm mắt các người chơi sôi nổi rơi xuống trên tờ giấy này, mặt trên viết “Đối diện nguyệt hoa, dùng linh tuyền Phù Sơn tưới tượng thần Ẩn Nguyệt, niệm động chú ngữ, có thể phong ấn nó”.
Tiêu Lam chỉ vào hai chữ “chú ngữ”: “Này hẳn là chỉ câu ‘Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó’ kia đi.”
Hồ Trạch mang vẻ mặt mê man: “Linh tuyền Phù Sơn là cái gì? Tượng thần Ẩn Nguyệt lại là cái gì?”
Các người chơi đối diện với cậu ta cũng mang vẻ mặt mê man, văn phòng này thoạt nhìn hiện đại mười phần, hoàn cảnh xung quanh cũng là bộ dáng khu biệt thự, đâu ra sơn tuyền với tượng thần?
Trò chơi rác rưởi sợ không phải muốn làm chết bọn họ chứ?
——
Sau khi trao đổi manh mối.
Các người chơi lại lần nữa phân công nhau tìm kiếm lên trong các phòng, hy vọng có thể được đến manh mối về hai thứ này.
Trong đó có hai phòng trước đó trải qua người chơi khác tra xét phát hiện cũng không có thu hoạch, Tiêu Lam cũng liền đem mục tiêu đặt ở mấy căn phòng còn chưa mở ra trước.
Cạnh cửa, Mộc Dương cùng Hồ Trạch đang tiến hành hài hòa hữu hảo thảo luận với kỹ xảo mở khóa của đối phương.
Mộc Dương ngồi xổm ven tường chơi trò chơi: “Làm nhanh lên, nếu không được thì đi tìm Hoa Bối mượn chìa khóa.”
Hồ Trạch lau mồ hôi trên trán một phen: “Tôi đây chính là luyện tay nghề lâu rồi, lập tức xong ngay.”
Thành Văn Nhất ôm mèo, như cũ là hình thức không nói một lời mà xem diễn, kiểu tóc anh ta có thay đổi rất nhỏ, hình như còn bớt thời giờ sửa sang lại một chút, quả thực như là tới để chụp chân dung.
Nhìn thấy hai người Tiêu Lam đi tới, Thành Văn Nhất điều chỉnh một tư thế soái khí tạo dáng ở ven tường, bảo đảm mỗi một chi tiết của mình đều hoàn mỹ, ánh mắt anh ta đảo qua trên người Lạc, trong không khí mơ hồ có một tia kích động địch ý.
Lạc cũng giống như vô tình mà đảo qua….

Sherry trong lồng ngực Thành Văn Nhất, hắn hướng sang Tiêu Lam đi càng gần thêm một bước, trong không khí mơ hồ có một tia kích động địch ý.
Giờ khắc này bọn họ đều cảm giác được cái gì gọi là đối thủ mệnh trung chú định.
Tiêu Lam đối với việc này không hề phát giác đang đi đến gần hai người đang đấu tranh với cánh cửa, dò hỏi bọn họ có cần hỗ trợ gì hay không.
Thấy thế, Mộc Dương trực tiếp vươn tay chọc chọc bả vai tràn ngập co dãn của Hồ Trạch, ý bảo y mượt mà tránh ra một chút.
Một giây đồng hồ sau, cửa mở.
Nhìn theo Tiêu Lam tiến vào trong phòng, mắt Mộc Dương mang theo hoài nghi mà nhìn Hồ Trạch: “Tay nghề luyện lâu rồi?”
Hồ Trạch: “……”
Tui hoài nghi anh ta chơi ăn gian đó.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Dạo này sửa nhà nên tiến độ sẽ chậm đáng kể nha mọi người ಥ_ಥ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui