Cục bông trắng đen chui vào lòng Hạ Vân Trù, rúc đầu xuống, hai chân nhỏ níu lấy l0ng nguc của anh, vùi đầu vào, chính là một bộ dáng... không còn thiết tha gì nữa.
Sau đó...
Lại là một trận cười lớn.
Tô Ức ôm ngực, ngồi trên cát, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cô.
Woa, đáng yêu quá, muốn sờ....
Hạ Vân Trù cũng nở nụ cười trầm thấp, l0ng nguc khe khẽ chấn động, khiến cho Mạc Linh Chi đang làm ổ trong lòng anh cũng có thể cảm nhận được ý cười không kìm nén của anh.
Mạc Linh Chi kinh ngạc ngước nhìn anh.
Mắt đen trừng lớn, trong đôi mắt to tròn đều hiện lên...
Vậy mà anh cũng cười cô?!
Người nhận nuôi thay đổi rồi!
Anh không còn là người nhận nuôi của ngày xưa nữa...
Thân hình tròn xoe vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, môi mím chặt, đầu cúi xuống, vẻ mặt chán chường.
Nụ cười của Hạ Vân Trù càng lộ rõ, vừa ôm chặt cô vừa nhịn cười, giọng nói cũng mang theo ý cười: "Không phải cười nhạo nhóc, bởi vì thích nhóc thôi."
Tai Mạc Linh Chi run run, liếc nhìn anh...
"Chít." Tôi giống dễ bị lừa vậy sao?
"Khụ khụ." Hạ Vân Trù ho vài tiếng để che đi nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Thật mà, vì thích nhóc nên mới cười với nhóc, cũng vì thích nhóc nên nhóc làm gì họ cũng đều thích thú."
Nói rồi, bỏ tay để trên miệng xuống, nhẹ nhàng bắt lấy chân nhỏ của cô, vẫy vẫy về phía mấy du khách và fan.
Hậu hết mọi người đều đang giơ điện thoại lên, cũng đều đang nhìn bọn họ.
Thấy vậy, một tràng âm thanh la hét nối tiếp nhau vang lên...
"Aaaa, Chi Chi thật đáng yêu!"
"Chi Chi, nhìn bên đây nè, chị là fan của em đó!"
"Chi Chi, chị thích em!"
"A a a, đáng yêu quá, thật sự là quá dễ thương rồi!!"
...
Một cục bông nhỏ với dáng vẻ gấu trúc nhìn bạn sẽ có cảm giác gì?
Cô không cần làm gì cả đã khiến người ta muốn gào thét
Đây chính là ưu thế của giống loài.
Hơn nữa, lúc này Chi Chi còn đang tròn xoe mắt, ngây ngô mà chào hỏi bọn họ.
Sau khi nhận được một màn "tỏ tình" từ đám đông, gương mặt u sầu của cô trở nên phấn chấn bằng tốc độ mà mắt thường đều có thể nhìn thấy được, khóe miệng ủ rũ cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Đôi tai đang cụp xuống cũng từ từ dựng đứng, đuôi cũng bắt vểnh lên.
Mà quan trọng là!!
Gương mặt nhỏ tròn xoe của cô, lại hơi hơi... đỏ lên?
Đậu má!!
Đám người trợn lớn mắt.
Bọn họ không nhìn lầm chứ? Chó còn biết đỏ mặt à!!
Đến cả camera man đang cầm máy quay cũng tràn đầy kinh ngạc, ống kính cũng sắp chiếu vào mặt cô luôn rồi.
Hạ Vân Trù cũng choáng váng không kém.
Anh đưa tay gạt mấy sợi lông lên mặt cô sang một bên, phía dưới, quả thật đã ửng lên sắc hồng....
Hạ Vân Trù: "..." Chó biết đỏ mặt sao??
Thật là... mở mang tầm mắt.
Tuy là biết bản thân người gặp người thích, nhưng mà đột nhiên trong trường hợp như vậy lại được nhiều người bày tỏ như thế, mặt của cô cũng nóng lên một cách khó hiểu.
Mà hiển nhiên là phản ứng như vậy cũng khiến bản thân cô có chút bối rối.
Coi giơ chân nhỏ lên, nhẹ nhàng che lại khuôn mặt của mình.
Oh, đúng là có chút nóng.
Hai móng vuốt nhỏ che lại khuôn mặt tròn có hai quầng mắt, dưới lớp lông trắng còn ẩn hiện chút màu đỏ.
"Aaaaaaa nó thật sự đã đỏ mặt đó!!" Đám đông hét lên kinh ngạc.
Một tràng âm thanh la hét, thu hút thêm càng nhiều người vây xem.
"Nhìn gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Là đại minh tinh Tô Ức à? Sao lại điên cuồng như vậy?"
Người mới đến vô cùng hoang mang.
Có người kích động giải thích: "Đang xem một chú chó!"
Người mới đến: "???". Vì một chú chó mà điên cuồng như vậy??
"Là một chú chó biết đỏ mặt á! Là chú chó được nhắc đến trong các chủ đề tối hôm qua đó!"
"Đậu má."
Ngày càng nhiều ánh mắt tập trung nhìn, đám đông ngày càng phấn khích, những tiếng chụp hình "tách, tách, tách" liên tục phát ra, tràn ngập cả một góc.
Thậm chí có vài người kích động muốn xông vào, chụp lại dáng vẻ xấu hổ của cô, cũng có người muốn đi qua, để đem chú gấu trúc Chow Chow khiến người ta không khống chế được tay này sờ một chút.
Vì vậy, áp lực của nhân viên bảo vệ lại tăng thêm gấp bội.
Các nhân viên bảo vệ: "..."
Nói ra có lẽ bạn không tin, lúc khiến bọn họ cảm thấy áp lực lớn nhất lại không phải là vì hai đại minh tinh lưu lượng Tô Ức và Bạch Ngọc, mà là vì...một chú chó.
Đạo diễn Chương: "Hạ tổng, Chi Chi, các người đi qua bên kia đi, đừng đứng ngơ ngẩn ở đây nữa! Người càng ngày càng đông rồi."
Vì đảm bảo an toàn, ông ta vô cùng nghiêm túc.
Hạ Vân Trù cũng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, gật đầu, nghiêm túc ôm chó rời đi, còn không quên mang theo phao bơi mà chú chó đã chọn.
Mà ngay lúc này, nhân lúc Hạ Vân Trù và Chi Chi không chú ý, đạo diễn Chương đột nhiên ra tay, nhanh chóng sờ đầu Chi Chi.
Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại, ông ta đã nhanh lẹ rút tay về.
Đạo diễn Chương: "Hắc hắc." Xúc cảm quá tuyệt!!
Hạ Vân Trù: "..."
Anh thở dài, cũng đưa tay sờ sờ đầu của cô.
Anh không phải người trong giới, cũng không cần tạo nhiệt, không thích nổi tiếng và phiền phức.
Nhưng mà lúc này đây, anh đã có dự cảm.
Bởi vì cô nhóc đang ôm trong tay này, sau này anh có thể có rất hot, nổi tiếng và phiền toái.
Cuối cùng, ai biểu anh là người nhận nuôi cô chứ?
...
Mạc Linh Chi bị ôm đi, tiếng hét vẫn còn tiếp tục.
Ôi, đều là những nhân loại thích cô đó.
Cô nghĩ một hồi, từ từ giơ một chân ra, học theo Tô Ức lúc trước mà vẫy vẫy.
"Á"
"Đáng yêu quá đi!!"
"Muốn sờ! Muốn ôm về nhà!!"
"Áu... Chi Chi!"
...
Lại thêm một tràng la hét, Hạ Vân Trù bước đi nhanh hơn.
Mạc Linh Chi lật người nằm sấp lại, đầu gác lên vai anh, đôi mắt to tròn nhìn đám đông, tai run run, đuôi vểnh lên, gương mặt mê mang.
Thật tốt.
Cô quả nhiên chính là gấu trúc quốc bảo người gặp người thích.
Có lẽ, cô còn là một trong số những con gấu trúc quốc bảo được yêu thích nhất.
Suy nghĩ này khiến cả người cô lâng lâng, giống như uống say rồi, gương mặt cứ say sưa hưởng thụ.
Lúc này, Hạ Vân Trù đã ôm cô đến vị trí an toàn, cúi đầu nhìn cô, sau đó đưa tay lên búng nhẹ vào trán cô một cái.
Ngay lập tức búng cô từ trong trạng thái mơ màng về hiện thực.
"Áu" Làm gì vậy chứ?
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ lắc đầu, lại đưa tay ra xoa xoa trán cho cô, nhìn vào gương mặt tròn của cô, thất vọng khi phát hiện ra sắc hồng đã phai rồi.
Anh có thể trách cô sao?
Hiển nhiên là không thể.
Tim cũng tan chảy rồi, còn có thể nghiêm túc được sao?
...
Cách đó không xa, Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo đều nhìn về hướng này, trong mắt của Trương Tụng Hạo đều là khát khao, Trương Dương Triết bất đắc dĩ thở dài.
Vốn tưởng rằng con trai là đứa trẻ duy nhất trong chương trình, chắc chắn sẽ rất được yêu thích, có thể đóng góp rất nhiều lưu lượng.
Lại không ngờ tới....
Nửa đường xuất hiện một chú chó.
Nhìn thấy khả năng thu hút của chú chó này, thật mà khiến người ta ngưỡng mộ mà...
Anh ta nhịn không được mà kéo Trương Tụng Hạo đến trước mặt, nói nhỏ: "Con cũng phải cố gắng thể hiện đi, đừng có mà suốt ngày im lặng, con mà cứ im im như vậy, thì người xem sao có thể thích con được?"
Trương Tụng hạo mím môi, không nói gì.
Cam Vũ Quyên và bạn trai trẻ cũng nhìn theo hướng của mấy người Hạ Vân Trù, hết cách rồi, động tĩnh bên đó lớn như vậy mà.
Lúc mới đầu họ còn tưởng là Tô Ức, dù sao cũng là đỉnh lưu, náo động một chút cũng là bình thường.
Xem kỹ thì mới phát hiện thì ra là... Chi Chi.
Tô Ức vẫn còn ở bên đó, mà đám đông hét tới hét lui vẫn là vì chú chó.
Rốt cuộc thì nó đã làm gì??
Cam Vũ Quyên không nhịn được mà thở dài, lắc đầu nói: "Thật là ngưỡng mộ mà, tôi bây giờ đến cả một con chó cũng không bằng."
Bạn trai trẻ bĩu môi: "Một con chó mà thôi, chỉ biết làm trò một chút để gây sự chú ý, mọi người chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ, Vũ Quyên đừng để ý."
Cam Vũ Quyên lắc đầu không nói gì.
Lúc đầu cô ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà có lần một, lần hai, rồi lần ba thì sao?
Cô ta lấy điện thoại ra, lướt xem hotsearch.
Phía dưới cùng lập tức xuất hiện một dòng...
#Gặp được gấu trúc Chow Chow Chi Chi#
Cam Vũ Quyên ngạc nhiên, rồi cô ta thở dài bất lực.
Tô Ức còn chưa lên hotsearch, thế mà đã bị chú chó này vượt mặt rồi...
Đây là lần thứ hai rồi.
Tối nay sẽ cập nhật phần tiếp theo của tập hai, tập tối hôm qua chú chó với quầng mắt đã đứng đầu các tiêu đề, vậy tối nay thì sao?
Có khi nào sẽ là lần thứ ba không?
Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi về tới bãi cát, Tô Ức cũng đuổi theo phía sau họ.
Anh ta không hề thấy khó chịu khi bị chú chó cướp mất hào quang, ngược lại trong đôi mắt đào hoa còn ánh lên tia kích động, vừa chạy đến trước mặt bọn họ liền vươn tay ra...
"Chi Chi, anh đưa nhóc đi nghịch nước nhé!"
Hạ Vân Trù ôm chặt.
Mắt Mạc Linh Chi sáng lên.
Cô trước giờ chỉ ở trên núi, nhưng lại vô cùng thích nước, nếu không thì mỗi tối cô cũng không cần đi tắm.
Nhưng cô vẫn nhìn về phía Hạ Vân Trù, trong mắt đều là kỳ vọng.
Hạ Vân Trù mím môi.
Tô Ức: "Hạ tổng, quần áo của anh không thích hợp để xuống nước, để tôi mang Chi Chi đi chơi trước có được không? Tôi có rất nhiều kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không làm nó bị thương đâu!"
Anh ta cười sáng lạn bồi thêm một câu: "Hạ tổng, chắc là anh không để bụng đâu nhỉ?"
Hạ Vân Trù: "..."
Gương mặt anh không đổi, nhưng ánh mắt đã trở nên tối tăm.
Gương mặt phía trước này bây giờ xem ra lại có chút chướng mắt.
"Hạ tổng, chúng tôi cũng sẽ trông chừng Chi Chi mà, tuyệt đối sẽ không để nhóc gặp nguy hiểm đâu!" Mấy người đạo diễn Chương cũng cười nói.
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, để chú chó xuống đất.
Sau đó anh xoa đầu cô: "Đi chơi trước đi, chú ý an toàn, anh đi thay quần áo, chờ lát nữa sẽ đến tìm nhóc."
"Áu" Yên tâm đi!
Mạc Linh Chi hào hứng trả lời.
Tô Ức vui mừng, một tay cầm phao bơi, một tay nhấc cục bông trắng đen chạy ra biển...
"A a a!!"
Hạ Vân Trù trước giờ chưa từng bắt lấy cô một cách mạnh bạo rồi chạy băng băng như vậy, vậy nên Mạc Linh Chi vô cùng hoảng hốt.
"Áu!"
"Ha ha!" Tô Ức không ngừng lại, trái lại còn tăng tốc, mang theo cô trực tiếp nhảy vào trong nước.
"Áu áu áu" Chó nhỏ cũng phấn khích rồi.
Cách đó không xa Hạ Vân Trù bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nhủ thầm...
Vật nhỏ không có lương tâm này.
"Vật nhỏ không có lương tâm" đang ngụp lặn trong nước, Tô Ức lập tức xách cô lên, đặt lên trên chiếc phao ở bên cạnh.
"Phù phù" Mạc Linh Chi thở hổn hển.
Được nha, đột nhiên nhảy xuống nước dọa coi hết cả hồn!!
Nhưng mà...
Hơi bị thú vị nha.
Chơi vui hơn ở trong bồn tắm nhiều.
Cả người cô ướt dầm dề, vừa mới ổn định lại hơi thở, lại hào hứng mà nhào xuống nước.
"Hửm?" Lúc này, Tô Ức đang nhìn cô, phát ra âm thanh hoài nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...