Tội Độc Thân


'Lập kế hoạch chiến lược đưa thế giới trở lại bình thường và đường lối hiệp định làm gay cơ bản.'
Trình Tự chậm rãi đọc tiêu đề, tiện thể nhìn lướt qua mục lục.
"Một trọng tâm, hai nhiệm vụ quan trọng, bốn nguyên tắc quan trọng..." Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Mộ Linh, "Thầy Đoàn, viết cũng được đấy chứ."
Đoàn Mộ Linh lườm anh một cái, "Anh không thể nghiêm túc hơn à? Tài liệu này là công sức suốt hai giờ của tối đấy."
"Được rồi thầy Đoàn, giải thích chút đi."
"Khụ." Đoàn Mộ Linh ho một cái, nhìn cửa phòng đóng kín, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Trình Tự, "Tôi sẽ giải thích cặn kẽ nội dung quan trọng bên dưới cho anh nghe."
Trình Tự bày ra bộ mặt chăm chú lắng nghe.
"Một trọng tâm, là chúng ta phải có chung suy nghĩ, chính là thế giới này không bình thường, cuối cùng chúng ta sẽ trở về thế giới cũ, điều này anh đồng ý không?"
Trình Tự: "Ừ, đồng ý."
"Được." Đoàn Mộ Linh nói tiếp, "Hai nhiệm vụ quan trọng, đầu tiên là chúng ta phải kiên trì giữ vững quan điểm, và hoàn thành hai nhiệm vụ quan trọng.

Thứ nhất không ngừng tìm kiếm biện pháp giúp thế giới trở lại bình thường, thứ hai là che giấu thật tốt, phòng ngừa chuyện chúng ta giả gay bị bại lộ rồi bị bắt đi."
Trình Tự nhướn mày, không nói gì.
"Dưới này là những yêu cầu cụ thể, khụ..." Đoàn Mộ Linh lật trang sau, vừa chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bỗng mở ra, cậu đóng tài liệu 'rầm' một cái, muốn che giấu cầm lấy ly nước trên bàn uống.
"Chào ngài, cá sóc chua ngọt(1) ạ."
"À dạ, cảm ơn, đặt ở đây đi." Đoàn Mộ Linh chỉ vào giữa bàn, lo lắng uống nước.
"Tôi nói này." Trình Tự nhìn ly nước trong tay Đoàn Mộ Linh, "Cậu lấy ly của tôi rồi."
Đoàn Mộ Linh: "..."
Người phục vụ lén nhìn họ vài lần, nở nụ cười mờ ám, bày xong đồ ăn lên bàn thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Trình Tự từ từ mở tài liệu kia ra, tò mò hỏi, "Cũng đâu có ai biết cậu, cậu khẩn trương như vậy làm gì."
Đúng là không có ai biết cậu, Đoàn Mộ Linh nhớ ra trên giấy viết gì, đỏ mặt chạy qua ngồi chỗ đối diện Trình Tự.
"Phía sau anh tự coi đi, nội dung rất đơn giản, nên không cần tôi phải giải thích nữa."
Trình Tự đọc kỹ điều thứ nhất, anh giơ tay phải ý bảo có vấn đề cần hỏi.

Đoàn Mộ Linh: "Nói đi."
Trình Tự: "Thầy Đoàn, xin hỏi điều thứ nhất, hai thẳng nam phải giữ vững nguyên tắc, không được có hành động thân mật trừ những trường hợp bắt buộc...!động tác thân mật ghi chỗ này là có ý gì?"

Đoàn Mộ Linh xấu hổ không trả lời, cầm vấn đề ném ngược lại.

"Mấy động tác thân mật mà anh còn không biết? Là mấy hành động mà anh sẽ không bao giờ làm với con trai đó."
Trình Tự cười nhẹ, "Động tác không bao giờ làm với con trai? Ý cậu là nắm tay? Ôm? Hôn? Hay là làm tình?"
Đoàn Mộ Linh: "!!!"
"Anh đừng thô tục như vậy được không?" Khuôn mặt cậu từ hồng chuyển sang đỏ bừng, "Anh có nhớ mình vẫn còn là sinh viên không đấy?Sinh viên ngoan ngoãn nhà người ta có ai mỗi ngày đều nói làm tình trên miệng không?"
Trình Tự nói kiểu khác, "Được, vậy thì thầy Đoàn à, ngoại trừ lên giường thì những thứ khác chúng ta đều làm hết rồi."
Đoàn Mộ Linh: "..."
Cậu lắp bắp nói, "Đó là do anh cưỡng hôn tôi, lúc anh làm đã được tôi đồng ý chưa? Tôi không thèm tính với anh là tôi tốt lắm rồi."
Trình Tự lại nói: "Mấy cái nắm tay với hôn là do cậu yêu cầu để thử xem thế giới có quay về không."
"Đó, cái đó, vậy để tôi sửa lại đoạn này." Đoàn Mộ Linh lấy cây bút chì trong cặp ra, trong miệng nói đi nói lại rồi mới ghi vào giấy, "Những động tác thân mật được làm nếu mục đích là giúp thế giới trở lại bình thường, sau khi có được sự đồng ý của người kia, mới có thể làm...!Được chưa?"
"Được rồi, rất chính đáng." Trình Tự nhận xét một câu, tiếp tục đọc phần dưới.
Điều hai, khi hai bên ký thỏa thuận phải có nghĩa vụ giúp đỡ nhau, nội dung bao gồm: không giới hạn trong việc giúp đỡ đối phó với người thân, bạn bè, cùng hợp tác với nhau để lấy được tín chỉ.
Điều ba, Trình Tự phải cam kết từ nay về sau không được bắt nạt Đoàn Mộ Linh, Đoàn Mộ Linh cũng cam kết sẽ không gọi cho cảnh sát, hai bên dựa theo nguyên tắc hợp tác hữu nghị, bỏ qua thù hận trước đây, cùng bắt tay tồn tại trong thế giới kỳ lạ này.
Điều bốn, tuân thủ nguyên tắc làm gay, không chấp nhận tình cảm thật, để tránh nhập diễn qua sâu, không được lẫn lộn thế giới làm gay của tên lạc hậu với thế giới thật.
Trình Tự nhìn chằm chằm vào điều cuối rất lâu.
"Anh xem xong chưa?" Đoàn Mộ Linh tách đũa, không khách sáo gắp luôn thịt ở bụng cá vào bát mình.
Trình Tự khép tài liệu lại để sang một bên, "Tôi nói này, có chút xíu này mà cậu làm tận hai giờ? Với lại, tôi có bao giờ bắt nạt cậu đâu? Chuyện từ lúc nhỏ giờ cậu nhớ rõ không? Cậu cũng thù dai quá rồi đấy."
"Tôi thù dai? Vậy anh nói đi, tại sao anh lại cố ý gọi điện làm tôi đăng ký môn trễ?"
"Gọi điện thoại cho cậu đương nhiên là có việc tìm cậu..." Trình tự đang nói thì ngẩn ra, có chuyện gì? Chắc cũng không phải chuyện quan trọng, anh không nhớ được.
"Không phải tôi đã đem chỗ trống cho cậu rồi sao."
"Vậy lần này không tính." Đoàn Mộ Linh ra vẻ rộng lượng, lật tài liệu đến tờ cuối, ký tên của mình xuống vị trí cuối cùng của thỏa thuận, rồi đưa cho Trình Tự.
"Nếu chúng ta hiện tại không thể quay về, vậy cứ bình tĩnh đối mặt đi, khi thỏa thuận này được ký, chúng ta phải giữ mối quan hệ hợp tác hữu nghị...!anh hiểu ý tôi không?"
"Hiểu rồi." Trình Tự cầm bút lên, "xoẹt xoẹt" ký tên mình xuống.
"Thỏa thuận này không thể để người khác phát hiện, trước tiên cứ để ở chỗ tôi đã." Đoàn Mộ Linh cầm tài liệu cất vào ngăn giữa trong cặp, kéo từng lớp khóa chặt lại mới yên tâm.
"Cũng không biết tên lạc hậu này rốt cuộc muốn làm cái gì, tôi cứ cảm thấy chúng ta nghĩ sai hướng rồi." Đoàn Mộ Linh ăn cá, cái đầu nhỏ thông minh lại bắt đầu tưởng tượng linh tinh, "Ấy, anh thử nói xem...!có phải người ngoài hành tinh không?"
Trình Tự lần này không chọc cậu, mà còn phụ họa hỏi: "Người Tam Thể(2).?"

"Rất có khả năng! Có khi cả trái đất đang bị Tam Thể điều khiển, cho nên tất cả mọi người mới trở nên bất thường."
"Ồ..." Trình Tự làm bộ hiểu ra, chỉ Đoàn Mộ Linh rồi chỉ mình, "Vậy hai chúng ta?"
Đoàn Mộ Linh ưỡn chiếc ngực nhỏ của mình lên, "Chúng ta là hi vọng cuối cùng của trái đất!"
Trình Tự hỏi tiếp, "Vậy chúng ta phải đối phó với bọn chúng thế nào đây?"
Đoàn Mộ Linh nói đến việc này lại sầu, "Chúng ta có thể làm gì chúng chứ, trốn ở đâu, dáng vẻ như nào cũng không biết."
Chuyện này bản thân nằm trong thế bị động, trước mắt chỉ có cậu và Trình Tự là người bình thường, cũng có nghĩa tất cả quy tắc của thế giới này đang đối nghịch với bọn họ, để có thể nhanh chóng tìm được cách quay về, bọn họ chỉ có thể giả vờ hoà nhập.
Cuối cùng cậu đưa ra quyết định, "Cứ vậy trước đã."
Hai người ăn xong, dưới ánh mắt mờ ám của nhân viên thu ngân, Trình Tự giành trả tiền.
Đoàn Mộ Linh xù lông, vừa chuyển khoản lại tiền cho Trình Tự, vừa nhỏ giọng hỏi, "Trình Tự, anh có để ý thấy không, mấy người ở đây cứ nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất dâm đãng."
Trình Tự nhất thời không hiểu cách dùng từ của Đoàn Mộ Linh, "Ánh mắt gì?"
"Dâm~ đãng~"
Đoàn Mộ Linh khi nói câu này, đôi mắt hơi nheo lại, biểu cảm trên mặt giống như lời cậu nói ra.
Trình Tự đứng hình mất mười giây, dời tầm mắt đoán thử, "Chắc là bọn họ giống NCP mà cậu nhắc đến, khi bọn họ nhìn một số loại người nhất định sẽ làm ra biểu cảm riêng, ví dụ như một đôi."
Đoàn Mộ Linh như nắm được đuôi nhỏ của Trình Tự, "Á à, bây giờ anh mới thấy bọn họ giống NCP à, không phải hồi trước anh không tin tôi sao?"
Trình Tự đẩy mắt kính, "Ngoại trừ người lạ chưa từng nói chuyện, cậu cho có cho rằng một người không khác gì ngày thường là NCP không? Giống như chú Đoàn, hoặc là bạn cùng phòng của cậu, bọn họ chẳng qua chỉ bị ảnh hưởng của Đạo luật tình yêu, họ vẫn là chính họ của trước đây, bọn họ có suy nghĩ của riêng mình, cho nên tôi không nghĩ bọn họ là NCP."
Đoàn Mộ Linh bị lý lẽ của Trình Tự làm cho rối bời, muốn mở miệng phản bác, nhưng bị Trình Tự chặn lại.
"Tôi nghĩ nếu là NCP, sẽ được lập trình sẵn từ trước, hành động và lời nói khi nhìn thấy người chơi sẽ giống hệt nhau, hơn nữa sẽ không ngừng lặp lại một số hành vi nhất định, cho đến hiện tại, những người chúng quen biết đều rất bình thường."
"Được rồi được rồi." Đoàn Mộ Linh nhíu mày, "Tôi học về máy tính mà tôi còn không thể hiểu hơn anh? Anh khỏi cần múa rìu qua mắt thợ."
Lúc đang nói, Trình Tự chợt kéo cậu lại.
"Anh làm cái gì đó?" Đoàn Mộ Linh không vui.
Trình Tự bất đắc dĩ chỉ phía trước, "Cầu thang."
Đoàn Mộ Linh bĩu môi, tránh khỏi tay Trình Tự, thành thật bước xuống lầu.
Hai người về trường từ cổng Nam, Trình Tự như thường lệ đưa Đoàn Mộ Linh đến cửa ký túc xá tầng ba, lúc Đoàn Mộ Linh muốn đẩy cửa đi vào, Trình Tự vươn tay phải chặn trên khung cửa, làm động tác kabedon ngăn Đoàn Mộ Linh lại.
Đoàn Mộ Linh lại bắt đầu nói lắp: "Anh, anh làm gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Trình Tự giơ tay trái lên, lắc nhẹ trước mặt Đoàn Mộ Linh, để lộ chiếc đồng hồ anh đeo, "Buổi sáng ngày mai...!Sáu giờ bốn mươi lăm, tôi ở cầu thang chờ cậu, không được ra trễ."

"Sáu giờ bốn mươi lăm?" Đoàn Mộ Linh mở to hai mắt, cảm thấy như trời sắp sập, "Tám giờ năm mươi tôi mới có tiết, anh muốn tôi sáu giờ bốn lăm dậy?"
Trình Tự giải thích: "Ngày mai đến lượt tôi đi kiểm tra kỉ luật, nên phải dậy sớm."
"Là anh đi kiểm tra kỉ luật chứ không phải tôi đi kiểm tra kỉ luật."
"Vậy không muốn kiếm tín chỉ?"
Đoàn Mộ Linh gãi tai, "Đương nhiên là muốn kiếm, nhưng tôi không thể dậy sớm như vậy được."
Trình Tự "Ừ" một tiếng, "Tôi biết rồi, vậy thì ngày mai tôi đến gọi cậu dậy."
Trình Tự nói được làm được, ngày hôm sau sáu giờ ba mươi đã đến gõ cửa phòng ký túc xá của Đoàn Mộ Linh, mở cửa cho anh là Hồ Dã, khi thấy Trình Tự phía sau cửa, thì trực tiếp cho anh vào.
Đoàn Mộ Linh còn rúc trong chăn ngủ, hơi lạnh trong ký túc xá thổi rất mạnh, Trình Tự chạm vào cánh tay lộ ra bên ngoài của Đoàn Mộ Linh, rất lạnh.
"Đoàn Mộ Linh." Trình Tự gọi cậu, "Dậy đi."
Đoàn Mộ Linh vẫn không nhúc nhích.
"Đoàn Mộ Linh, sáu giờ rưỡi rồi, nên dậy thôi."
Đoàn Mộ Linh rầm rì một câu, xoay người ngủ tiếp.
Hồ Dã ngáp một cái, giải thích cho Trình Tự nghe, "Hôm qua Đại Linh nhi ngủ rất trễ, trò chơi đúng lúc giao nhiệm vụ hạn chế thời gian, nên chơi lâu hơn một lúc, anh kêu cậu ấy dậy như vậy không được đâu, cứ trực tiếp kéo cậu ấy lên là được."
Trình Tự nhìn sau gáy Đoàn Mộ Linh, không đành lòng gọi cậu nữa, "Thôi không có gì, cứ để cậu ấy ngủ tiếp đi."
Anh nói xong thì cầm tay Đoàn Mộ Linh nhét vào lại trong chăn, chào Hồ Dã rồi đi ra ngoài ký túc xá, lúc đi ngang nhà vệ sinh, anh nghiêng đầu nhìn vào trong, lơ đãng hỏi, "Đoàn Mộ Linh dùng loại dầu gọi nào vậy?"
"Hả? Dầu gội?" Hồ Dã đang muốn đi ngủ tiếp, mê mang suy nghĩ một lúc, "Chai màu xanh dương."
Trình Tự ghi nhớ tên nhãn hiệu kia, bước nhẹ đi ra ngoài.
Khi Đoàn Mộ Linh tỉnh lại lần nữa, trong ký túc xá toả ra mùi bánh bao, cậu xoay người ngồi dậy, nhìn người đang ngồi trên ghế của cậu.
"Trình Tự?"
Trình Tự ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Bây giờ là tám rưỡi, còn hai mươi phút nữa là đến giờ cậu học."
Đoàn Mộ Linh lập tức nhảy xuống giường, còn không quên trách Trình Tự, "Không phải anh nói sáu giờ hơn sẽ qua đây gọi tôi dậy sao?"
Cậu vội vàng rửa mặt xong, cầm bánh bao nhỏ Trình Tự mua, vừa ăn vừa chạy đến khu dạy học, chuông vào học vang lên một giây cuối cùng thì ngồi kịp xuống chỗ.
Đoàn Mộ Linh hít một hơi thật dài, vừa ổn định chỗ ngồi, Trình Tự đã ngồi xuống bên cạnh cậu.

Ánh mắt Đoàn Mộ Linh dò hỏi: "?"
"Buổi sáng hôm nay tôi không có tiết, ở cạnh cậu để kiếm tín chỉ." Nói xong, Trình Tự lấy khăn ướt khử trùng lau mặt bàn, cầm tai nghe Bluetooth đeo lên tai, nằm bò trên bàn, chuẩn bị ngủ.
Đoàn Mộ Linh đuổi anh đi, "Anh không có tiết thì đi về ngủ đi, anh ngủ ở phòng học linh thiêng này mà coi được à?"
"Ê này Đại Linh nhi, mày cứ để Trình Tự ngủ đi!" Hồ Dã ở bên cạnh nắm chặt cánh tay Đoàn Mộ Linh, "Mới hơn sáu giờ Trình Tự đã đến gọi mày dậy đi học rồi, dậy sớm như vậy nhất định rất buồn ngủ."
Đoàn Mộ Linh kinh ngạc, "Hơn sáu giờ Trình Tự đến gọi tao? Sao tao lại không biết?"
Hồ Dã: "Mày ngủ như lợn chết ấy, Trình Tự gọi hai lần không gọi mày dậy được nên đi luôn, hơn tám giờ lại đi mua bữa sáng rồi quay lại đón mày."
"Ai, ai bảo anh ta đón." Đoàn Mộ Linh đỏ mặt ngồi nghe giảng, nhưng một chút kiến thức cũng không hề đi vào đầu.

"...Ở trong các loại trò chơi nhỏ nói chung thường sử dụng thuật toán tìm đường, giống như thuật toán theo dõi, chính là khi người chơi ở trong game chiếm được khu vực của NCP, AI của trò chơi sẽ có thể dễ dàng nắm bắt được vị trí của mục tiêu, sau đó điều khiển NCP đến chỗ người chơi bị theo dõi..."
Thấy Đoàn Mộ Linh không chú ý, giảng viên chuyên ngành bỗng giơ tay chỉ vào cậu, "Bạn học Đoàn Mộ Linh, mời trả lời một chút, vừa rồi tôi đã giảng qua, trái ngược với thuật toán theo dõi, là thuật toán gì?"
"Dạ?" Khi bị gọi tên, vẻ mặt Đoàn Mộ Linh ngơ ngác đứng lên, giảng viên hỏi về cái gì cũng chưa kịp nghe rõ.
Giảng viên lặp lại lần nữa, "Xin hỏi, trái ngược với thuật toán theo dõi là thuật toán gì?"
"Dạ, cái này..." Đoàn Mộ Linh cúi đầu, nhìn Hồ Dã cầu cứu, nhưng lại nhận được tín hiệu muốn cứu nhưng không thể làm gì của Hồ Dã.
Lúc này, Trình Tự đang nằm ngủ bên cạnh cậu đột nhiên mở miệng: "Thuật toán né tránh."
Đoàn Mộ Linh không cần nghĩ lại mà trả lời ngay, "Là thuật toán né tránh!"
"Đúng rồi." Giảng viên gật đầu, ra hiệu bảo cậu ngồi xuống, "Ngồi xuống đi, chú ý nghe giảng."
Không ngờ trả lời đúng, Đoàn Mộ Linh chậm rãi thở ra, quay đầu trợn mắt nhìn Hồ Dã.
Hồ Dã cười nịnh nọt: "Tao cũng không tập trung."
Đoàn Mộ Linh lại nhìn qua Trình Tự, nhưng chỉ thấy cái gáy.
"Không phải anh đang ngủ à?" Cậu hỏi nhỏ.
Trình Tự vẫn nằm như cũ, âm thanh mơ hồ không rõ truyền ra từ dưới cánh tay, "Có ngủ cũng giúp cậu trả lời được."
Đoàn Mộ Linh khó chịu, "Anh là sinh viên khoa Y thì học y cho tốt đi, còn tìm hiểu bài chuyên ngành về máy tính của tôi làm gì."
Trình Tự không trả lời, xoay cổ, thay đổi tư thế khác ngủ tiếp.
Đoàn Mộ Linh sợ giảng viên lại gọi mình đứng lên trả lời câu hỏi, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, lúc nghỉ giải lao mới có thời gian nhìn Trình Tự, thấy Trình Tự vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, giống như đã ngủ say, tiếng ồn ào rộn ràng xung quanh cũng không thể đánh thức anh.

Nhìn tai nghe Bluetooth của Trình Tự hồi lâu, Đoàn Mộ Linh mạnh dạn đưa tay ra, cậu tháo tai nghe bên trái Trình Tự xuống, rồi đeo lên tai mình.
Vẫn là một bài hát tiếng Anh, khi bài hát đầu tiên kết thúc, giai điệu tương tự lại vang lên, Trình Tự mở một bài tuần hoàn.

“…
Come to my world,
Come to me,
You will have my love,
Don't leave me,
or I'll be alone
…”
Đoàn Mộ Linh dịch từng chữ một.
Hãy bước vào thế giới của tôi, hãy đến bên tôi, người sẽ nắm giữ tình yêu của tôi, xin đừng rời xa tôi, nếu không...!Tôi chỉ còn cô độc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui