"Tôi chuẩn bị bắt đầu đây."
Đoàn Mộ Linh hít một hơi thật sâu, chân phải lùi về phía sau một bước, làm động tác chuẩn bị lao đến.
Trình Tự đứng bên cạnh lan can, nhìn thấy động tác của cậu, hơi cạn lời, "Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, cậu tính chạy lấy đà để đâm tôi ngã xuống tầng hai luôn à?"
Đoàn Mộ Linh không nói gì, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ngực Trình Tự, miệng bắt đầu đếm ngược.
"3, 2, 1!"
Đếm ngược xong, cậu như đạn bắn lao ra, đâm vào lòng Trình Tự, ngực hai người dán chặt vào nhau, nhất thời không ai cử động.
"..." Trình Tự thở dài, "Quay trở về chưa?"
Khi anh nói chuyện lồng ngực hơi rung lên, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến Đoàn Mộ Linh bên cạnh, còn truyền đến cả tiếng tim đập mạnh.
Đoàn Mộ Linh nhanh chóng buông anh ra, lấy điện thoại gọi một số, "Để tôi kiểm tra chút...!Alo ba ơi!"
"Đừng gọi tôi là ba! Tôi không phải ba một kẻ như anh! Còn không tìm thấy người yêu tôi sẽ tự tay đưa anh vào tù!"
Tút một tiếng, Đoàn Mộ Linh ấn tắt cuộc gọi, "Vẫn chưa quay về."
Trình Tự: "Tôi nghe thấy rồi."
Đoàn Mộ Linh cắn môi: "Làm lại một lần nữa!"
Cậu quay lại vị trí cũ, bắt đầu làm động tác khởi động, vặn cổ xoay eo, còn làm thêm mấy cái squat nữa.
Trình Tự giơ tay về phía cậu, làm động tác dừng lại, "Từ từ, để tôi đổi chỗ khác đã, cậu nói như vậy nhỡ đâm tôi ngã xuống thật luôn thì sao."
Nói xong anh đi đến bên cạnh tường dựa vào, dang hai tay về phía Đoàn Mộ Linh, "Đến đi "
"3, 2, 1!"
Trình Tự: "..."
Đoàn Mộ Linh: "..."
Trình Tự: "Quay về chưa?"
Đoàn Mộ Linh lại lôi điện thoại ra gọi một cuộc.
"Alo ba--"
"Lại có chuyện gì? Tìm được người yêu chưa? Có phải lời ông ba già này nói anh chỉ coi như gió thoảng qua tai thôi đúng không?"
"..." Đoàn Mộ Linh bỗng thở dài.
"Con còn thở dài nữa, con đó đứa nhỏ này, sao con cứ không chịu nghe lời vậy, chẳng lẽ ba sẽ hại con sao?"
"Ba là người từng trải, biết được tính nghiêm trọng của việc này, con nhất định phải để ý chuyện này."
"Hơn nữa, con cũng không phải đứa trẻ hư, lớn lên cũng rất đẹp trai, con--"
"Vâng vâng vâng..." Bị ba Đoàn nói đến phiền, Đoàn Mộ Linh nhắm chặt mắt, hét to vào mic, "Con có người yêu rồi!"
Ba Đoàn hình như hơi giật mình, còn chưa kịp hỏi người đó là ai, Đoàn Mộ Linh đã cúp máy luôn.
"Không đúng." Cậu xoay eo hai vòng, "Lúc đó chúng ta đánh nhau, rồi không cẩn thận đâm vào nhau, hiện tại tôi không thể một mình đâm vào anh như vậy được, anh cũng phải đâm vào tôi."
Trình Tự đẩy mắt kính bị trượt xuống sống mũi, đồng ý yêu cầu vô lý của Đoàn Mộ Linh, "Đến đây, lại đánh thêm trận nữa."
Đoàn Mộ Linh rất phối hợp mà đưa tay mình lên, giảng lại cảnh lúc đó cho Trình Tự nghe, "Anh nắm lấy cổ tay của tôi, sau đó tôi cắn lên cằm anh, cuối cùng là đâm vào nhau, đến đi."
Trình Tự nắm lấy cổ tay Đoàn Mộ Linh, Đoàn Mộ Linh giả vờ giãy dụa một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn cằm của Trình Tự, nhưng làm thế nào cũng không thể mở miệng cắn xuống được.
Trình Tự lạnh lùng liếc cậu một cái, "Cắn đi, cậu còn chờ cái gì?"
"..." Đoàn Mộ Linh cắn môi, từ từ hướng lên.
Khoảng cách giữa hai người bỗng thu hẹp lại, hơi thở mơ hồ hoà quyện vào nhau, tròng mắt Đoàn Mộ Linh đảo loạn một lúc, khi ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc đối diện với Trình Tự đang cụp mắt nhìn xuống.
"Tôi nói này, Đoàn Mộ Linh, cậu cứ do dự cái gì?"
Tim Đoàn Mộ Linh đập mạnh, hé miệng cắn một cái lên cằm Trình Tự, sau đó thuận thế ngã vào lòng Trình Tự.
"Thịch! Thịch! Thịch!"
Tiếng gì vậy?
Đoàn Mộ Linh vừa mới thắc mắc, đã bị Trình Tự đẩy ra.
"Sao anh đẩy tôi?" Cậu trách móc.
"Quay lại chưa?" Giọng nói anh hơi khàn.
"Tôi thử--" còn chưa nói xong câu, điện thoại Đoàn Mộ Linh đã rung lên, cậu cúi đầu nhìn, là cuộc gọi của ba Đoàn.
Cậu thở dài một hơi, không thể không nhận, sau đó kéo dài âm thanh, "Alo..."
"Con trai, ha ha ha..." Ba Đoàn đầu bên kia điện thoại cười há há, "Khi nào dẫn đứa nhỏ kia về cho chúng ta gặp đây?"
Đoàn Mộ Linh nhìn trộm Trình Tự một cái, trả lời qua loa, "À...!Một thời gian nữa ạ, con, con còn có việc, con cúp máy trước nha."
Sau khi cúp điện thoại, cả hai im lặng rất lâu.
"Không trở về được."
Trình Tự "Ừ" một tiếng.
"Xì, có phải do đâm chưa đủ mạnh không?" Đoàn Mộ Linh vỗ ngực mình, "Lúc đó chúng ta đâm phải nhau, tim rất đau."
Trình Tự phổ cập kiến thức, "Nếu tim bị đau do xảy ra va chạm, tám phần là không thể sống được, cậu cảm thấy tim bị đau, hẳn là do đau ở dây thần kinh liên sườn hoặc do đau thần kinh toạ."
Đoàn Mộ Linh trừng mắt, "Tôi bị đau tim! Chẳng lẽ tôi còn không hiểu cơ thể mình?"
Hai người lại nhìn nhau không nói gì.
"Thôi được rồi, cách này không dùng được, sau này thử cái khác, tôi về trước đây." Đoàn Mộ Linh hơi thất vọng, cầm cặp lên rồi xuống lầu.
Chờ sau khi Đoàn Mộ Linh đi rồi, Trình Tự mới đưa tay sờ ngực mình, lúc quay người nhặt cặp, Đoàn Mộ Linh đã vội vàng chạy lên lại.
"Sao vậy?" Trình Tự đứng thẳng người nhìn cậu.
Đoàn Mộ Linh hơi xấu hổ, "Kiếm tín chỉ, anh nhanh lên đi, tôi đói bụng."
Trình Tự cười nhẹ rồi đi theo.
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn, sau khi ăn xong, Trình Tự lại tận tình đưa Đoàn Mộ Linh về ký túc xá tầng ba rồi mới rời đi.
Đoàn Mộ Linh cụp đuôi ủ rũ đi vào ký túc xá, ngồi trên ghế thở dài.
Sau khi thở dài lần thứ một trăm lẻ tám, Hồ Dã cuối cùng cũng không nhịn được nữa, "Đại Linh Nhi, mày làm sao vậy? Sao nhìn mặt buồn thế."
Đoàn Mộ Linh lại thở dài, muốn hỏi Hồ Dã, nhưng lại ngại nói mình với Trình Tự đang 'làm gay', nên đổi một cách nói khác.
"Lão Hồ này, tao hỏi mày, nếu như mày chơi game, nhưng đồng đội của mày chỉ có thể chọn tao, mà không thể chọn người khác, mà tao lại là một tên ngốc, thì mày có thấy phiền không?"
"Cái này có gì đâu mà phiền?" Vẻ mặt Hồ Dã thẳng thắn nói, "Ít ra bọn mình còn hiểu rõ về nhau, còn hơn là bị xếp cho mình một đồng đội là người máy đúng không? Một chút suy nghĩ của con người cũng không có, chỉ biết làm theo số liệu, hệ thống kêu nó làm gì thì nó làm cái đó, vậy tao còn cần chơi với nó làm gì?"
Đoàn Mộ Linh nghe xong, hai mắt nhanh chóng mở lớn, sau lưng toát mồ hôi lạnh, khi suy nghĩ lại thật cẩn thận, cậu vừa sợ vừa cảm thấy may mắn.
May mắn cái tên lạc hậu kia chọn Trình Tự cho cậu, nếu như chọn người khác, nói không chừng là cậu phải thật sự đi yêu đương, nếu người kia là nữ thì thôi, nhưng nếu là nam, không lẽ còn phải dùng kiếm thật súng thật làm một lần?
Đến lúc đó dù là ai làm ai thì cũng không được mà?
"Đậu má, đúng là quá đáng sợ!" Đoàn Mộ Linh nói nhỏ, sợ đến mức hai tay không ngừng run rẩy.
"Đại Linh nhi mày không sao đấy chứ, sao trán mày chảy nhiều mồ hôi thế."
Đoàn Mộ Linh lắc đầu, "Tao không sao."
Nói xong, cửa phòng ký túc xá bị mở ra, Hàn Phong Nghiêu bước vào, vừa thấy Đoàn Mộ Linh hắn đã vui vẻ chạy đến.
"Đại Linh nhi, hôm qua vừa nói với mày xong, hôm nay mày đã tìm được người yêu rồi à, mà sao lại ầm ĩ với Trình Tự vậy, anh ta bắt nạt mày?"
Đầu Đoàn Mộ Linh ngây ngốc, đứng lên cái 'vèo', ấp úng nói, "Mày, mày làm sao biết?"
"Hả? Bạn tao nói cho tao biết, tên đó với Trình Tự ở chung đội bóng rổ của trường, nó bảo trưa nay tụi mày cãi nhau đến mức phải gọi cả cảnh sát đến, nó còn nói nhìn thấy mày với Trình Tự ở khu Tây ôm nhau hôn hít ấy, tao lúc đầu không tin, nên nó gửi ngay cho tao một video, không ngờ là sự thật!"
Nói xong, Hàn Phong Nghiêu tìm lại video đưa cho Đoàn Mộ Linh coi, "Nhìn đi, rõ thế mà."
Đoàn Mộ Linh giật lấy, Hồ Dã tò mò nên cũng vươn đầu nhìn qua.
Từ góc độ của video, cậu và Trình Tự đang đứng trên hành lang tầng hai, Trình Tự dịu dàng nắm lấy hai tay cậu, còn cậu giống như đang làm nũng, sau khi nhón chân hôn Trình Tự xong, cậu thẹn thùng rúc vào lòng Trình Tự.
Đoàn Mộ Linh: "..."
Tiêu rồi.
Sắc mặt cậu tái nhợt, ngã phịch xuống ghế, chuyện cậu với Trình Tự làm gay không thể giấu được rồi.
Hồ Dã còn kinh ngạc hơn, "Đại Linh nhi, mày với Trình Tự quan hệ tốt vậy? Trình Tự lớn hơn mày đúng không? Bọn mày hẹn hò từ lâu rồi? Mày giấu cũng lâu quá rồi đó! Bọn mày thế này thì gọi là gì nhỉ? Yêu nhau lắm cắn nhau đau, đúng không?"
"Tao không..." Đoàn Mộ Linh yếu ớt giải thích, nhưng lại không có tự tin.
Trọng điểm bây giờ là cậu đang làm gay, chứ không phải là làm gay cùng với ai, cậu, Đoàn Mộ Linh, một thằng con trai, đang làm gay với một thằng con trai khác, sau này cậu đến trường học thế nào đây?
Nhất định sẽ có người chỉ trỏ sau lưng cậu, nói cậu là biến thái, nói suy nghĩ của cậu không bình thường.
Không chừng ngay cả bạn cùng phòng cũng sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ thị, đuổi cậu ra khỏi ký túc xá, lôi cậu lên diễn đàn trường rồi nói cậu ẻo lả đến mức mặc cả quần lót màu hồng.
Nhỡ vì chuyện này mà cậu bị buộc thôi học, ba mẹ cậu sẽ nhìn cậu thế nào đây? Dì Trình sẽ nghĩ gì về cậu? Đại Hoàng nhà chú Vương bên cạnh sẽ nhìn cậu ra sao?
"Tao..." Đoàn Mộ Linh như chú chim nhỏ rụt người lại, "Ngày mai tao sẽ chuyển đi, tụi mày có thể đừng nói chuyện tao mặc quần lót màu hồng ra ngoài được không?"
Hàn Phong Nghiêu đang treo cặp lên, nghe vậy thì nhìn về phía Đoàn Mộ Linh với vẻ mặt đầy khó hiểu, "Đại Linh nhi, mày không bình thường, từ ngày hôm qua mày đã không bình thường rồi, mày muốn dọn đi đâu? Mày muốn cùng Trình Tự dọn ra ngoài để thuê phòng ở chung?"
Đoàn Mộ Linh vì chính mình mà giải thích một câu, "Tao mặc dù làm gay, nhưng tao vẫn cảm thấy suy nghĩ của mình rất bình thường."
Treo xong cặp lên, Hàn Phong Nghiêu đi đến vỗ vai Đoàn Mộ Linh, "Làm gay thì sao? Đây không phải là chuyện bình thường à?"
Đoàn Mộ Linh yếu ớt nói, "Chuyện này bình thường sao?"
Đây rõ ràng không phải chuyện bình thường mà?
Cậu lại quay đầu hỏi Hồ Dã, "Chuyện này bình thường sao?"
Hồ Dã với Hàn Phong Nghiêu cùng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói, "Bình thường!"
Đoàn Mộ Linh: "..."
"Đại Linh nhi, có phải yêu đương với tên Trình Tự kia áp lực rất lớn không?" Hồ Dã quan tâm hỏi, "Nhưng hai người cùng thật là, động một tí là cãi nhau, động một tí là giận nhau, ở bên nhau mà suốt ngày ầm ĩ làm gì, cứ sống cho thoải mái đi!"
"Không đúng, tụi mày, tụi mày..." Hai tay Đoàn Mộ Linh xua lung tung, giống như muốn giúp hai người nhìn rõ tình huống hiện tại, "Tụi mày không ngạc nhiên sao? Tao, con trai, ở bên một thằng con trai khác!"
Hồ Dã và Hàn Phong Nghiêu mặt không đổi sắc, "..."
Đoàn Mộ Linh: "Đây, đây loại quan hệ này không bình thường, nó thậm chí còn không thể được pháp luật bảo vệ."
"Ai nói với mày không thể được pháp luật bảo vệ vậy?" Hồ Dã bắt đầu đếm ví dụ trên từng đầu ngón tay, "Anh họ tao năm trước mới kết hôn với bạn trai nè, dì hai của tao lúc rút ống thở trước khi qua đời là do vợ dì ấy quyết định.
Sao ngay cả quan hệ hôn nhân cơ bản nhất mà mày cũng quên rồi?"
Đoàn Mộ Linh bây giờ mới nhận ra thế giới của tên lạc hậu kia và thế giới của cậu khác nhau.
Ở thế giới của cậu, chỉ có nam nữ mới có thể nhận được giấy đăng ký kết hôn, mà thế giới của tên lạc hậu này thì giới tính không quan trọng.
Cho nên từ băng tay đỏ ngày hôm qua, đến cảnh sát ngày hôm nay, rồi cả hai bạn cùng phòng của cậu, không ai cảm thấy cậu và Trình Tự ở bên nhau là chuyện kỳ lạ, hơn nữa cậu và Trình Tự đều là con trai mà còn dễ dàng lấy được chứng nhận tình yêu từ trường học.
Sau khi hiểu rõ tất cả, Đoàn Mộ Linh yên tâm, rồi cố gắng nói thêm, "À, chỉ có vậy thôi, tụi mày ở đây đều cởi mở như vậy sao?"
Hồ Dã cười nhạo cậu, "Cái gì chúng tao chỗ này, không phải chỗ nào trên thế giới cũng vậy à?"
"Ồ." Đoàn Mộ Linh ho khan một tiếng, giả vờ đi rửa mặt, khoá cửa nhốt mình trong phòng tắm cho đến khi tỉnh táo lại.
Cậu vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể trở về, trước lúc đó, cứ cột chung với Trình Tự là thích hợp nhất.
Cậu với Trình Tự biết nhau từ nhỏ, hiểu rất rõ về nhau, huống chi thế giới bây giờ hoàn toàn đảo loạn, chỉ còn cậu với Trình Tự là bình thường, ngày thường nói chuyện cùng không sợ bị phát hiện, Trình Tự ở trong hội sinh viên, có thể biết trước một ít tin tức nhỏ.
Sẽ tốt hơn là cậu ở bên một người xa lạ đúng không? Ít ra cậu với Trình Tự còn có thể giả bộ, nhưng ở bên người khác có khi phải thật sự nghiêm túc.
Đoàn Mộ Linh hít một hơi sâu, mở vòi nước, vốc lên mặt mấy vốc nước lạnh, cậu đứng thẳng lưng nhìn vào gương, ánh mắt không thể khống chế mà nhìn vào sườn mặt.
Chỗ đó bị Trình Tự hôn một cái.
"Ư--" nhớ đến nụ hôn kia cả người Đoàn Mộ Linh lại thấy khó chịu, cậu chà vị trí bị Trình Tự hôn rất lâu, mãi đến khi gương mặt nóng bừng đỏ lên mới bỏ khúc mắc trong lòng xuống.
"Đại Linh nhi! Mày chơi game không?" Tiếng kêu của Hồ Dã từ bên ngoài truyền vào.
Đoàn Mộ Linh lập tức từ trong phòng tắm đi ra, "Chơi chơi chơi!"
Cậu có chơi một trò chơi rất nhiều năm, bây giờ không còn nhiều người chơi nữa, cho nên cậu rất trân trọng người đồng đội gà mờ Hồ Dã này.
"Tao onl ngay đây!" Đoàn Mộ Linh nhảy lên giường, đeo tai nghe lên, niềm vui của trò chơi giúp cậu tạm thời quên đi những phiền não khi làm gay với Trình Tự.
Trò chơi bản đồ là bốn người một phòng, ngoài Đoàn Mộ Linh và Hồ Dã, sẽ ngẫu nhiên sắp xếp thêm hai người chơi qua đường nữa, nhưng bởi vì hiện tại người chơi ngày càng ít, nên gần đây đã dùng người máy để thế vào chỗ trống.
"Chắc không phải lại là hai người máy đấy chứ?" Trong lúc đợi bản đồ tải xuống, Hồ Dã nhỏ giọng khịa một câu.
Đoàn Mộ Linh nhìn hai đồng đội kia, đoán thử, "Mày nhìn thử tên với ảnh của bọn họ xem, hình như không phải là người máy."
Cậu đoán không sai, vừa mới bước vào trò chơi đã nghe thấy người đồng đội qua đường kia mở mic nói chuyện, giọng nói mền mại dính dính, là một cô gái.
"Đậu má! Không ngờ gặp được cả con gái." Hồ Dã kinh ngạc hét lên, ngay cả Hàn Phong Nghiêu cũng bị hấp dẫn nhìn qua.
Người chơi trò này vốn dĩ đã không nhiều, con gái lại càng hiếm, chơi nửa năm cũng chưa chắc gặp được một người.
Lúc này em gái kia ngọt ngào mở mic, "Em không biết đáng Boss bản đồ này, các anh trai mang em theo với."
Một người đồng đội qua đường khác cũng mở mic, "Nói thì dễ lắm."
Đoàn Mộ Linh cau mày kiểm tra lại bảng kỹ năng của mình, vòng này cậu chọn sát thủ, thích hợp cận chiến, bộc phát sát thương cao, nhưng giáp dễ vỡ, nên cần một người trợ thủ để hỗ trợ tăng máu.
Sau khi lựa chọn xong kỹ năng và thiên phú xong, cậu thao tác nhân vật đi đến bên cạnh cô gái kia, nhân tiện bật mic nói cô gái đó đợi cậu một chút.
Hồ Dã thấy thế, sâu kín thở dài: "Vẫn là Đại Linh nhi của chúng ta có năng lực."
Đoàn Mộ Linh đi đến trước mặt cô gái kia, mở miệng nói một chữ, "Khiên."
Hồ Dã: "..."
Khiên mà Đoàn Mộ Linh nói là một kỹ năng trợ thủ, khi được che chắn bởi khiên sẽ giảm được 5% lực sát thương.
Em gái kia lại bật mic nói, "Anh trai ơi, cho anh đây." Nói xong, trên người nhân vật của Đoàn Mộ Linh xuất hiện một vòng sáng màu xanh lá.
Đoàn Mộ Linh nói cảm ơn, cần đao tiến lên, dùng một bộ kỹ năng khiến tiểu boss bị chém còn mỗi chút máu.
Mà người chém cũng bị tiểu boss dùng búa đập một cái, khiên bị vỡ, thanh máu nhanh chóng bị giảm xuống.
"Khiên."
Đoàn Mộ Linh vừa nói xong, màn hình biến thành màu xám, thanh máu của sát thủ mất hết, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"..." Cậu kéo rộng tầm nhìn, chỉ thấy trợ thủ đang dùng khiên chắn cho người đồng đội qua đường thứ tư kia.
"Cậu ấy có khả năng chống lại sát thương, cậu dùng khiên chắn cho cậu ấy làm gì?" Đoàn Mộ Linh khó hiểu.
"Anh trai, xin lỗi xin lỗi! Em trượt tay!"
Đoàn Mộ Linh cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói nữa, sử dụng đồng xu hồi sinh để hồi sinh nhân vật của mình, rồi tiếp tục chém boss.
"Đại Linh nhi, mày khoan đi vào, để tao đánh hết một lượt đã, đợi thanh máu của nó còn một nửa rồi mày hãy chém tiếp." Hồ Dã điều khiển xạ thủ của mình di chuyển, hắn có thể tấn công boss từ khoảng cách xa mà boss không thể thấy được, sau một lúc đi vòng, hắn hạ thanh máu của tiểu boss xuống còn một nửa.
"Khiên!" Lần này Đoàn Mộ Linh hét lớn một tiếng, nhắm chuẩn cơ hội cầm đao tiến lên, tiểu boss giơ tay lên, màn hình máy lại một lần nữa biến thành màu xám.
Người trợ thủ lại đang dùng khiên chắn cho người đỡ đòn.
Đoàn Mộ Linh hơi phát điên, "Chị gái à, con boss này rất khó giết, chị không thể nghiêm túc được à?"
Hồ Dã chậm rãi lắc đầu, "Khó trách Đại Linh nhi của chúng ta lại làm gay, cậu ta mà không làm gay thì ai làm gay?"
Nghe thấy hai chữ gay, Đoàn Mộ Linh lại nghĩ tới người làm gay cùng với mình, cậu hơi phân tâm, lúc này trên đầu điện thoại hiện lên một thông báo tin nhắn, là người làm gay cùng cậu gửi đến.
[Trình Tự: Cậu ngủ chưa?]
Đoàn Mộ Linh do dự một chút, thấy Hồ Dã đã hạ gục được tiểu boss, vì thế yên tâm nhấn mở tin nhắn, từ giao diện trò chơi nhảy sang Wechat.
[Đoàn Mộ Linh: Có chuyện gì?]
[ Trình Tự: Tín chỉ.]
Trình Tự chỉ gửi hai chữ, nhưng Đoàn Mộ Linh hiểu nó có ý là gì, trên ứng dụng kiếm tín chỉ có ghi, nếu gọi điện chào nhau sáng, trưa, chiều là sẽ kiếm được 3 tín chỉ cho một học kỳ.
[Đoàn Mộ Linh: tên lạc hậu kia keo kiệt quá đi, được mỗi ba tín chỉ, còn không bằng học kỳ trước tôi đi dạy thay kiếm được.]
[Trình Tự:...]
"Đại Linh nhi! mày rớt mạng rồi hả."
"Cái gì." Đoàn Mộ Linh vội vàng chuyển lại trang trò chơi, phát hiện mình đã bị thoát ra, đồng thời bị cấm vào trò chơi trong vòng 250 giây để trừng phạt.
"Cái trò chơi nát này càng ngày càng tệ! Chẳng trách không có ai chơi, tao sớm muộn gì cũng sẽ làm ra một trò chơi đứng đầu thế giới!"
Cậu tức muốn hộc máu, lại quay lại Wechat phàn nàn với Trình Tự.
[Đoàn Mộ Linh: Tối rồi còn gửi tin nhắn làm gì hả!]
Câu tiếp theo của cậu nhảy ra cùng lúc với Trình Tự.
[Đoàn Mộ Linh: Hại tôi bị thoát ra khỏi trò chơi]
[Trình Tự: Tôi đánh thức cậu sao?]
Trình Tự ngẩn ra, bất đắc dĩ mà nâng nhẹ khoé miệng, gõ một hàng chữ rồi gửi qua.
[Trình Tự: Đi ngủ sớm đi, thận hư.]
Đoàn Mộ Linh nhận xong hình phạt, cũng không còn tâm trạng chơi nữa, thoát khỏi trò chơi rồi nhắn tin với Trình Tự.
[Đoàn Mộ Linh: Tôi không bị thận hư!]
[Đoàn Mộ Linh: Tôi rất khỏe mạnh!]
[Đoàn Mộ Linh: Tôi chiến đấu rất tốt*!]
Cuối cùng nói cũng không thèm suy nghĩ, ngay cả câu một đêm bảy lần cũng nói ra luôn.
[Đoàn Mộ Linh: Tôi một đêm bảy lần!]
Trình Tự nhìn chằm chằm bốn chữ kia rất lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Lưu Giai Thước nghe thấy âm thanh của anh thì nhìn qua, "Anh Tự, có chuyện gì buồn cười hả? Có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
"Không có chuyện gì." Trình Tự tắt điện thoại đi, nhớ đến mấy hôm trước có nói mời mọi người ăn cơm, vì thế hỏi thử ý Lưu Giai Thước, "Tuần sau muốn mời mấy cậu ăn cơm, có thời gian không?"
Lưu Giai Thước cười nói: "Được chứ, dẫn theo người yêu của anh sao?"
Trình Tự cụp mắt, nhìn tin nhắn giải thích Đoàn Mộ Linh gửi qua, anh cong khoé miệng, không phủ nhận.
"Ừm, người yêu."
___________
*大总攻 - đại tổng công (mình chỉ biết tổng công (总攻) là trong mọi trường hợp dù ghép với ai cũng ở trên, còn đại tổng công cũng nghĩa na ná như vậy hay là sao ạ?).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...