6
Đại lễ sắc phong, các bá tánh say sưa bàn tán với nhau ngắn hơn nhiều so với với tưởng tượng của ta.
Chỉ vừa mới tới giờ Mùi (13-15h), hoàng huynh Thẩm Nghiên đã xuất hiện trong Ngự Thư Phòng.
Hắn mặc trường bào đen, phía trên thêu hình chín con rồng vàng, khiến hắn càng trông lạnh nhạt xa cách.
Sau khi thấy ta, gương mặt thường ngày luôn không gợn sóng của Thẩm Nghiên bỗng trở nên hơi hoảng loạn,
“Nam Phong, muội còn sống sao?”
“Đúng vậy hoàng huynh, ta đã trở về.” Ta đáp lời, sau đó cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng.
Có lẽ là do được Diệp Thần bồi bổ tốt quá, nên ta bắt đầu thấy mấy thứ này chả ngon chút nào cả.
Thẩm Nghiên nhanh chóng đi tới, nắm lấy tay ta,
“Muội có thể trở về, trẫm rất vui.”
“Không biết muội muội lấy được tin tức gì từ Bắc Minh không?”
Tay Thẩm Nghiên rất lạnh, không biết vì sao, ta có cảm giác hơi lạnh từ trong lòng bàn tay kia đang hướng thẳng vào trong người ta.
Đại lễ phong hậu rất thuận lợi, trông Thẩm Nghiên cũng không giống như vừa bị uy hiếp.
Mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác so với tưởng tượng của ta.
Nếu tất cả chỉ là do ta phán đoán, vậy thì việc ta xông vào hoàng cung chẳng phải là tội chết hay sao?
Nghĩ đến đây, ta dùng sức rút tay ra, quỳ thẳng xuống bên chân Thẩm Nghiên,
“Bệ hạ, trong quân kỳ lân có nghịch tặc, ngài vẫn nên……”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Nghiên đột nhiên đứng lên, nhấc chân đá vào ngực ta.
Ta không kịp phòng vệ, vì vậy bị cú đá mạnh bạo này hất xuống đất.
Chờ lúc ta bò dạy, không biết Thẩm Nghiên đã móc ra chủy thủ từ bao giờ, đâm thẳng vào cổ họng ta
Ta đành phải bất đắc dĩ giơ tay nắm lấy lưỡi dao.
Hắn âm thầm dùng sức, lộ ra một nụ cười châm chọc hiếm thấy
“Thẩm Nam Phong, trẫm vì muốn diệt trừ ngươi mà không tiếc kêu Trần Thụy đem biên thành đưa cho Bắc Minh.”
“Sao ngươi vẫn còn chưa chết?”
Lưỡi dao dần cắm sâu vào da thịt, từng giọt máu tươi dọc theo mũi dao chảy xuống mặt ta.
Việc đã đến nước này, bây giờ ta mới hiểu rõ, từ đầu đến cuối chỉ có ta vẫn luôn coi trọng thứ tình nghĩa huynh muội này.
Đi đường nhiều ngày như vậy, ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì cả.
Chỉ là đội quân ban đầu được tập hợp lại để bảo vệ Thẩm Nghiên, bây giờ trở thành lá bùa hộ mệnh duy nhất của ta
Nghe tiếng binh lính đánh nhau từ xa truyền tới, ta càng cố dùng sức nắm chặt chủy thủ.
Cắn răng uy hiếp Thẩm Nghiên,
“Bệ hạ, binh phù còn ở trong tay ta, ngươi đoán xem bây giờ ngoài thành có bao nhiêu quân kỳ lân?”
“Ngươi nghe cho rõ đây, bây giờ bọn họ đang lấy danh nghĩa bảo vệ ngươi xông vào cung đấy.”
Cuối cùng ta cũng dọa được Thẩm Nghiên, hắn vô cảm rút đao lại, dùng khăn lau sạch máu trên tay.
“Thẩm Nam Phong, nể tình huynh muội trước nay của chúng ta, trẫm cho ngươi hai lựa chọn.”
“Một là vào cung làm phi, hai là……”
“Làm phi cái mả cha nhà ngươi!”
Bên ngoài điện vang lên một tiếng gầm giạn dữ cắt ngang lời Thẩm Nghiên.
Đại môn Ngự Thư Phòng bị người ta đẩy ra, Diệp Thần mang theo mùi máu tươi nồng nặc đi vào bên trong.
Giờ phút này, hắn đã cởi bỏ lớp ngụy trang, để lộ ra gương mặt anh tuấn, khoác lên mình bộ trường bào sáng loáng sạch sẽ
Diệp Thần kéo ta ra phía sau, xé một miếng vải trên áo rồi băng bó vết thương cho ta, còn không quên nói với Thẩm Nghiên,
“Người lão tử đây nâng niu trong lòng tay mà ngươi còn dám tra tấn nàng ấy như vậy?”
“Nếu không phải Nam Phong không muốn làm ngươi bị thương, đã đã xé xác ngươi ra thành từng mảnh rồi!”
Thẩm Nghiên bị tiếng hét làm sửng sốt, gọi to, “Người đâu! Người đâu!”
Thị vệ trong cung không biết đã biến đi đâu, chỉ có một vị Cao công công luôn đi theo hầu hạ hắn vừa chạy cừa bò vào trong,
“Bệ hạ, đại quân Bắc Minh tràn vào biên cảnh rồi, vừa rồi mới liên tiếp chiếm được ba thành của chúng ta!”
“Cha con Trần thị có ý đồ mưu phản cấu kết với quân ngự lâm, bây giờ đang xông vào cung.”
Thẩm Nghiên im lặng nhìn chằm chằm ta và Diệp Thần, chỉ có Cao công công quỳ phịch xuống túm lấy áo ta,
“Thẩm tướng quân, ngài đưa bệ hạ đi đi, ta thấy quân kỳ lân đang hộ giá ở bên ngoài cung rồi.”
“Ngài và bệ hạ là huynh muội tình thâm, chắc chắn có thể bảo vệ được bệ hạ.”
Diệp Thần duỗi chân đẩy người kia ra, chỉ vào Thẩm Nghiên hỏi,
“Ngươi nghĩ xem hắn còn dám cầu xin Nam Phong không?”
“Ngày nào cũng tự cho đang là lập mưu tính kế, thông minh tuyệt đỉnh, tính cái này tính cái kia.”
“Kết quả thì sao? Xem có khác nào tự đập vào lưng mình không?”
“Đến cả muội muội mình cũng bán đứng, không giữ được giang sơn là đúng rồi!”
Ta hơi thất thần nhìn sườn mặt Diệp Thần.
【 Vui thế không biết! Lão tử ngứa mắt tênThẩm Nghiên này từ lâu lắm rồi.
】
【 Hắn còn muốn cưới Nam Phong của ta cơ đấy? Nằm mơ đi nhóc! 】
【 À đâu, nằm mơ cũng còn lâu mới được!!!】
Thẩm Nghiên bị Diệp Thần mắng đến giật mình.
Chỉ đến khi đầu cha con Trần thị bị ném vào trong điện mới lấy lại được tinh thần.
Lúc mở miệng lần nữa, trong giọng nói của Thẩm Nghiên có thêm vài phần cầu xin, hắn khàn giọng cầu ta,
“Nam Phong, trẫm chỉ là nhất thời hồ đồ, bị kẻ gian lừa gạt.”
【 Hồ đồ? Có mà cái đầu ngươi toàn c ứ t thì có! 】
“Bây giờ ngươi vẫn còn khỏe mạnh, hay là trẫm trả quân kỳ lân lại cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
【 Thẩm Nam Phong, nàng không thể bị hắn lừa nữa, có nghe thấy không! 】
“Trẫm thề, về sau sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi, phản bội ngươi nữa!”
【 Nếu không phải ông đây đau lòng cho vợ, bây giờ cổ ngươi đã bị đè bẹp trong cát rồi, lại còn dám phản bội? 】
【 Suy nghĩ cái rắm! 】
Ta nghe Diệp Thần thầm chửi Thẩm Nghiên trong lòng thì bỗng nhiên muốn cười, nhưng lại cảm thấy có chút không phù hợp.
Đại khái là nhìn thấy biểu tình của ta đã buông lỏng, Thẩm nghiên lại đánh con bài cảm tình một lần nữa.
“Nam Phong, tình nghĩa huynh muội mấy chục năm của chúng ta, sao lại bị một chút hiểu lầm này phá hỏng được chứ?”
Lúc này Diệp Thần không nhịn được nữa,
“Sao mặt ngươi dày thế hả?”
“Ngươi lừa muội muội mình mà không thấy có chút hổ thẹn nào sao?”
“Lại còn tình huynh với chả muội, có huynh trưởng nhà ai sau khi xưng đế lại bắt muội muội đi làm quan không?”
“Xong việc lại sợ người ta công cao chấn chủ (1), không tiếc tự bán cả biên thành quan trọng nhất để lấy mạng họ.”
(1)Công cao chấn chủ: Công cao hơn chủ
“Sau khi biết mình bị lừa còn muốn muội muội nhập cung làm thiếp! Có cái c ứ t! Đồ ngu xuẩn không biết xấu hổ!”
“Nam Phong, ngươi ngàn vạn lần đừng tin hắn!”
Nhìn Diệp Thần kích động, ta nhẹ nhàng nhéo nhéo tay hắn, bảo hắn yên tâm.
Quay đầu nhìn về phía chủy thủ trong tay Thẩm Nghiên, thấp giọng nói:
“Từ lúc rút dao ra ngươi nên biết rằng, sau này chúng ta sẽ không bao giờ có liên quan gì tới nhau.”
“Nếu có, cũng chỉ có thể là kẻ thù.”
Dường như Thẩm anghiên không tin lời ta, nhanh như gió ném cây chủy thủ trong tay ra.
“Thẩm Nam Phong, lúc ngươi đang bị bệnh nặng, chính ta là người nhặt ngươi về nhà, dạy ngươi đọc sách tập võ, ân tình này……”
Lời còn chưa dứt, ngực hắn đột nhiên xuất hiện một mũi dao nho nhỏ.
Thẩm Nghiên không thể tin được quay đầu nhìn lại, lúc này Cao công công đang nắm chặt chủy thủ, vẻ mặt âm trầm.
“Bệ hạ, nô tài hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không biết ngài có còn nhớ vì sao năm đó nô tài lại phải tịnh thân (Bị thiến) không?”
“Là do ngươi cảm thấy ta pha trà rất hợp ý, không tiếc giết sạch Cao gia ta, còn giả vờ hiền lành lừa gạt ta.”
“Nếu không phải trước khi chết thừa tướng nói cho ta biết, có lẽ ta còn phải đội ơn ngươi thêm mấy năm nữa.”
Dứt lời, Cao công công rút chủy thủ đâm thẳng vào họng mình, hai thân thể lần lượt ngã xuống đất, phát ra một tiếng động lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...