Chương 82: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Bùi Oanh Oanh hơi cúi đầu, vươn tay định đóng cửa lại.
Nhưng vừa mới chạm được vào tay nắm, cô liền cảm nhận được có một lực kéo cửa ra bên ngoài.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, trông thấy Quý Đường đi từ ngoài vào.
Mái tóc dài của anh được buộc hết lên khiến gương mặt mỹ lệ lộ ra hoàn toàn.
Lúc nhìn thấy Bùi Oanh Oanh, anh nhướn hàng mi dài, đôi mắt sáng như đá quý hiện rõ.
"Chờ em thật lâu, rốt cuộc cũng về." Quý Đường vừa nói vừa đi vào phòng, anh tự mình đổi dép, lại cởϊ áσ choàng dài và khăn quàng ra treo lên móc.
Trông thấy bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn, anh đi thẳng tới đổ đồ ăn nguội lạnh vào thùng rác, rồi bưng bát đĩa lên chuẩn bị đi rửa.
Thấy vậy, Bùi Oanh Oanh vội đi tới, "Ngài đặt xuống đi, để tôi làm cho."
Nhưng Quý Đường lại duỗi cánh tay đến trước mặt cô, nói bằng vẻ mặt tự nhiên, "Xắn ống tay áo hộ tôi."
Bùi Oanh Oanh mím môi nhìn đối phương, cô thật sự không hiểu mục đích của anh là gì.
Vì cô mãi không động đậy, Quý Đường lại thúc giục, "Nhanh lên."
Bùi Oanh Oanh đành giúp anh xắn ống tay áo lên, xắn xong một bên, anh lại chìa cánh tay còn lại ra, "Cả bên này nữa."
Bàn tay Bùi Oanh Oanh hơi khựng lại, một lát sau mới tiếp tục giúp anh xắn nốt ống tay áo bên kia.
Quý Đường rất trắng, kiểu trắng của anh chính là trắng lạnh lẽo không có nhiệt độ, bất kể là gương mặt hay cánh tay anh, khi nhìn qua đều có một loại cảm giác không chân thực.
Đầu ngón tay Bùi Oanh Oanh vô tình chạm phải làn da anh, chỉ cảm thấy nơi đó lạnh như băng đá.
Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra mà rút tay về, chợt nghe Quý Đường nói, "Em đi tắm đi, muộn rồi."
Bùi Oanh Oanh lùi ra sau một bước, "Tối nay ngài cũng định ngủ ở đây sao?"
"Đúng." Quý Đường đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Tôi...!có thể hỏi tại sao ngài lại đến tìm tôi không?" Lúc nói ra câu này, cổ họng Bùi Oanh Oanh hơi căng cứng.
Thật sự là cô đã nhịn nguyên một ngày rồi, cô không hiểu tại sao Quý Đường lại đến tìm cô, thậm chí còn ở lại căn phòng chật chội này.
Quý Đường mở vòi nước, tiếng nước chảy át đi gần hết giọng anh, "Nhàn rỗi nên đến xem thử."
Dĩ nhiên câu trả lời này không phải là sự thật.
Bùi Oanh Oanh khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn đối phương, sau mấy phút giằng co, thấy đối phương hoàn toàn không có ý định để ý đến mình, cô đành xoay người đi tắm.
Cô vẫn mặc quần áo ngủ thật dày như hôm qua, sau khi tắm xong ra ngoài, cô thấy Quý Đường đứng trước cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, anh hơi nghiêng đầu, "Tắm xong rồi à?"
"Ừm." Khi Quý Đường hỏi vậy, cô bỗng thấy hơi mất tự nhiên.
Đúng lúc này, Bùi Oanh Oanh nghe được một giọng nói khác.
"Ngài đang...!ở cạnh Oanh Oanh ư?"
Giọng nói này truyền tới từ điện thoại của Quý Đường.
Lúc này Bùi Oanh Oanh mới phát hiện anh đang gọi điện thoại, thậm chí còn để loa ngoài.
Anh cầm điện thoại trong tay, thờ ơ nói: "Đúng."
Giọng nói được xử lý bởi sóng điện từ khiến Bùi Oanh Oanh hơi bối rối về thân phận của người ở đầu dây bên kia.
Nhưng hiển nhiên là đối phương biết cô, thậm chí còn gọi cô là Oanh Oanh.
Lúc cô còn đang suy đoán, Quý Đường quay lại hỏi cô, "Oanh Oanh, có muốn chào dì Tuệ không?"
Bùi Oanh Oanh: "..."
Người ở đầu dây bên kia ho khan hai tiếng, "Thiếu gia, Oanh Oanh vẫn chưa biết tôi là nam giới."
"Sớm muộn gì cũng phải biết." Quý Đường đáp.
Dì Tuệ trầm mặc giây lát, "Được rồi, nếu thiếu gia đã tìm được Oanh Oanh thì sau này tôi sẽ không gọi điện cho ngài nữa, tôi còn tưởng thiếu gia lại trốn trong hang động nào ngủ đông rồi chứ.
Nếu có Oanh Oanh ở đó thì tôi yên tâm rồi.
Thiếu gia, ngài nhớ đối xử tốt với Oanh Oanh đấy nhé, phải nghiêm khắc làm theo những gì mà ngài đã viết ra giấy..."
Quý Đường không nói gì mà lập tức cúp máy.
Anh cất điện thoại vào túi, bình tĩnh quay người lại, "Đến lượt tôi tắm rồi, vậy tôi đi đây."
Bùi Oanh Oanh bị kinh sợ bởi cái tin dì Tuệ là nam giới này, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường, bởi chủ nhân Quý Đường là đàn ông thì thuộc hạ là đàn ông cũng không có gì lạ, chẳng qua cô không hiểu lắm về xà yêu bọn họ, chẳng lẽ chỉ cần là xà yêu thì đều bị nguyền rủa biến thành phụ nữ sao?
Quý Đường tắm rất lâu mới ra ngoài, lúc anh đi ra, Bùi Oanh Oanh đang ngồi giải đề, cô bật đèn bàn, tóc búi củ tỏi, vài sợi tóc rơi xuống dán vào cần cổ trắng nõn của cô.
Cô vừa giải xong một bộ đề dài thì có một cốc sữa nóng đặt trước mặt.
Giọng Quý Đường vang lên từ phía sau, "Ăn cơm hộp không đủ dinh dưỡng."
Bùi Oanh Oanh hơi sửng sốt, rõ ràng cô đã bỏ vỏ hộp cơm ra ngoài cửa nhưng anh vẫn biết.
Cô nhìn chằm chằm vào cốc sữa một lúc lâu, đột nhiên nói: "Ngài đến tìm tôi vì chuyện lời nguyền đúng không?"
Hiện tại Quý Đường vẫn mang dáng vẻ nữ giới, điều này có nghĩa là lời nguyền của anh vẫn chưa được hoá giải.
Cô không biết tại sao đã 3 năm rồi mà lời nguyền của anh vẫn chưa được hoá giải, nhưng cô nghĩ, có lẽ đây là lý do khiến Quý Đường đến tìm mình.
Cô sẽ không tự mình đa tình cho rằng Quý Đường nhớ mình nên tới tìm, dù sao thì những gì cô làm và lời Quý Đường nói năm đó đã đủ để chứng minh khả năng này không thể xảy ra.
Bùi Oanh Oanh đợi rất lâu mà không nhận được câu trả lời, cô liền quay đầu lại, đập vào mắt là ánh mắt sâu như đáy biển trong đêm đen của Quý Đường.
"Em nhất định phải nói chuyện với tôi như thế sao?" Dường như Quý Đường hơi giận dữ.
Nghe vậy, Bùi Oanh Oanh vội đứng dậy cúi đầu xuống, "Xin lỗi ngài."
Cơn giận thoáng lướt qua mặt Quý Đường, nhưng anh cưỡng ép dằn xuống, "Không sao, em tiếp tục làm bài đi, không phải sắp thi à?"
***
Đêm nay Bùi Oanh Oanh lại ngủ trên ghế salon, màn hình điện thoại của cô đã vỡ nhưng bây giờ không có thời gian đi sửa.
Trước khi ngủ, cô cẩn thận kiểm tra lại chuông báo thức, hôm nay đã ngủ một mạch đến tận 10 giờ sáng rồi, ngày mai cô không muốn lại dậy muộn nữa.
Nhưng ngày hôm sau cô vẫn bị đánh thức lúc 10 giờ sáng, thậm chí lại nằm trên giường.
Chẳng qua lần này không phải bị ánh nắng chiếu tỉnh, mà là mùi thơm của thức ăn.
Cô ngửi được mùi bánh bao chiên.
Vừa mở mắt ra, Bùi Oanh Oanh liền thấy Quý Đường đeo tạp dề đang đặt chảo bánh bao chiên lên bàn trà.
Xong xuôi đâu đấy, anh còn tỉ mỉ dùng xẻng xếp từng cái lại cho ngay ngắn.
Bùi Oanh Oanh với tay lấy điện thoại ở đầu giường, mở màn hình lên xem, lại là 10 giờ sáng.
Liên tục hai ngày trời cô ngủ say như vậy, nhất định là có liên quan đến Quý Đường.
"Quý tiên sinh, tuy nói thế này không hay cho lắm, nhưng tôi sắp thi rồi, ngài có thể đừng động vào đồng hồ báo thức của tôi không?" Khi nói ra những lời này, Bùi Oanh Oanh bỗng cảm thấy hơi suy sụp, nhưng cô lại không hiểu tại sao mình phải suy sụp nữa.
Suốt 5 tháng vừa qua, cô khiến bản thân mình bận đến tối tăm mặt mũi, chưa bao giờ dậy muộn lấy một ngày.
Nhưng sau khi Quý Đường đến, đã hai ngày liên tiếp cô ngủ dậy muộn.
Cô cảm thấy cực kỳ tự trách khi đã tự mình lãng phí thời gian, thế nên ngày hôm qua cô tranh thủ luôn cả giờ ăn trưa để bù lại.
Quý Đường đặt chảo lên nóc lò vi sóng, lại bưng thêm một cốc nước chanh ra.
Hình như anh không hề nghe thấy mấy câu kia Bùi Oanh Oanh, mà chỉ nói: "Tay em phải đi khám lại rồi, lát nữa tôi đi cùng em."
Nghe được câu này, Bùi Oanh Oanh bật khóc.
Cô dùng bàn tay không bị thương bưng lấy mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy qua kẽ tay.
Thật ra cô rất căm ghét bản thân mình lúc này, căm ghét mình khi đến tận giờ phút này rồi mà vẫn còn ôm lấy cái gọi là lòng tự ái.
Cô không quên được những lời mình đã nói với Quý Đường ở thao trường, những lời nói đó như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim cô.
Cô đã từng dũng cảm nói với Quý Đường về người mình thích, bởi khi đó tương lai mà cô tưởng tượng nên thật tươi đẹp và đầy màu sắc biết bao.
Nhưng hôm nay, người mà cô từng dũng cảm vứt bỏ mọi thứ để thích đã rời bỏ cô, còn người mà cô không muốn đối mặt nhất lại xuất hiện.
Thật ra cô rất muốn vờ như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, tiếp tục hưởng thụ sự quan tâm của Quý Đường dành cho mình, nhưng cô không làm được.
Cô rất ghét bản thân mình như vậy.
Dù có khó khăn đến đâu, cô vẫn kiên quyết gửi tiền cho Quý Đường, bởi đó là chiếc áσ ɭóŧ cuối cùng của cô, để cô có thể khoác lên mình tấm áo tự tôn còn sót lại.
Nhưng Quý Đường lại xuất hiện, anh thấy cô đang sống trong một căn phòng trọ chật hẹp tồi tàn.
Không lúc nào là cô không nghĩ đến điều này.
Nhất định anh đang thầm cười nhạo cô, cười nhạo cô chỉ biết nói suông mà không có bất kỳ bản lĩnh gì.
Năm đó cô có bao nhiêu dũng cảm thì hiện giờ có bấy nhiêu nực cười.
Ngoài cái gọi là lòng tự ái ra, cái gì cô cũng không có.
Bùi Oanh Oanh cảm nhận được một bàn tay đặt lên đầu mình, cô lập tức tránh sang bên cạnh, nhưng lại bị người ta ôm lấy.
Cô biết người đang ôm mình là ai.
Bởi vì bị ôm nên cô càng thêm bẽ mặt.
Quý Đường cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang dùng tay che mặt trong lòng mình, tuy cô có thể che đi gương mặt đang khóc thầm, nhưng lại không thể che đi nỗi khó chịu đang hiện hữu.
Cô thu mình lại như một con thú nhỏ tràn đầy bất lực.
Hết chương 82.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...