Chương 55: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương.
Biên tập: B3
Tất cả giáo viên dạy kèm của Bùi Oanh Oanh đều là nữ, bài giảng bọn họ soạn cho Bùi Oanh Oanh đều dựa theo lịch học ở trường, mỗi ngày trường học sẽ đặc biệt gửi tài liệu đến tận cửa.
Cứ như vậy, Bùi Oanh Oanh hoàn toàn ôn thi đại học ở nhà.
Bùi Oanh Oanh muốn ra ngoài, nhưng Quý Đường không cho phép, cô cảm thấy mình như bị nhốt ở trong nhà, bị cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, thậm chí cô còn không biết ở ngoài đã xảy ra chuyện gì, Mason đã xuất viện hay chưa? Dù cô đi hỏi dì Tuệ thì dì Tuệ cũng không chịu tiết lộ chút nào.
Bùi Oanh Oanh không còn cách nào khác là trực tiếp đi tìm Quý Đường.
"Thiếu gia ở phòng ngủ, Nhị tiểu thư có thể đến đó tìm ngài ấy." Dì Tuệ nói.
Bùi Oanh Oanh suy nghĩ giây lát, "Hay là cháu cứ chờ chị ra ngoài thôi."
Dì Tuệ nghe cô nói thì lắc đầu, "Vậy chưa chắc cô đã chờ được, hiện giờ ngài ấy đang..." Dì Tuệ bỏ lửng câu nói, chỉ qua loa bổ sung, "Tóm lại khoảng thời gian này đều sẽ ở trong phòng."
Hả?
Quý Đường đã xảy ra chuyện gì sao?
Bùi Oanh Oanh thử chờ Quý Đường đi ra, nhưng đúng như lời dì Tuệ nói, cả một ngày trời Quý Đường không ra khỏi phòng.
Đến tối, Bùi Oanh Oanh không chịu nổi nữa, cô quyết định chủ động vào phòng tìm Quý Đường.
Cô đứng ngoài cửa phòng Quý Đường, lặp đi lặp lại lý do đã chuẩn bị sẵn mấy lần rồi mới nâng tay lên gõ cửa: "Chị, là em, em tìm chị có chút việc."
Bên trong yên lặng như tờ, như không hề có người.
Lúc Bùi Oanh Oanh còn đang do dự có nên gõ cửa nữa không thì cửa đột nhiên mở ra.
Sắc mặt Quý Đường còn kém hơn mấy ngày trước nhiều, anh mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa, cả người yếu ớt như mới bị nhúng vào trong nước, trán anh đầy mồ hôi lạnh, duy chỉ có đôi mắt là sáng đến doạ người.
Bùi Oanh Oanh thấy Quý Đường như vậy thì sợ hết hồn.
"Chuyện gì?" Quý Đường nhẹ giọng hỏi.
"Tôi..." Bùi Oanh Oanh bỗng không nói nên lời, cô tới là muốn bảo Quý Đường đừng nghiêm khắc quản thúc cuộc sống của cô nữa, đồng thời muốn cầu Quý Đường, nhờ anh chữa cổ họng cho Mason.
Quý Đường nghiêng đầu, dường như anh đang rất khó chịu, "Không có việc gì thì về đọc sách đi." Vừa nói anh vừa muốn đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình điên rồi nên mới đưa tay chặn cửa lại, "Khoan đã, anh...!rốt cuộc là bị sao? Bị...!thương ư?"
Hình như từ hôm Quý Đường về nước, đến bệnh viện thăm cô thì sắc mặt vẫn luôn không tốt.
Cô vốn tưởng rằng do chênh lệch múi giờ khiến đối phương không thoải mái, bây giờ xem ra không đúng.
Quý Đường không phải là người phàm, anh là xà yêu, dáng vẻ yếu ớt kiểu này thật sự không thích hợp.
Quý Đường cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ cửa của Bùi Oanh Oanh, ánh mắt trở nên phức tạp.
Anh chậm rãi nâng mắt nhìn Bùi Oanh Oanh, gương mặt trắng đến đáng sợ, "Tại sao phải quan tâm tôi? Không phải ghét tôi nhất sao?"
"Cái này..." Bùi Oanh Oanh còn chưa nói hết câu đã bị Quý Đường cắt ngang.
"Sợ tôi bị thương thì không thể chữa khỏi cho Mason của em chứ gì, lúc đến đây em chính là nghĩ như vậy mà? Sao lại không nói ra miệng?" Giọng Quý Đường vang lên làm Bùi Oanh Oanh kịp phản ứng, Quý Đường có thể nghe thấy tiếng lòng của cô.
Cô mím môi, điều chỉnh hô hấp rồi mới nói: "Thấy người khác không thoải mái thì hỏi han là phép lịch sự cơ bản, đây là kiến thức tôi được học từ nhỏ."
Quý Đường cười khẽ, "Thì ra là thế, tôi thật vô cùng cảm ơn sự quan tâm của Oanh Oanh, tôi không sao, không chết được." Anh nhướn mày, "Em còn muốn nói gì nữa không?"
"Tôi muốn ra ngoài, muốn lên mạng." Bùi Oanh Oanh lấy hết dũng khí nói ra.
"Không được." Quý Đường từ chối thẳng thừng.
"Tại sao?" Bùi Oanh Oanh bất đắc dĩ, "Tôi đã là người trưởng thành."
Trong mắt Quý Đường thoáng hiện lên vẻ giễu cợt, "Cho nên?"
Bùi Oanh Oanh không nói gì, ở trước mặt Quý Đường, căn bản cô không có quyền nói chuyện, bất kể cô nói cái gì, chỉ cần là chuyện mà Quý Đường đã quyết định xong thì cô có làm gì cũng không thể thay đổi.
Quý Đường nhìn Bùi Oanh Oanh bằng ánh mắt sâu xa, sau đó đóng cửa lại.
Bùi Oanh Oanh nhìn cánh cửa đóng kín, đành phải xoay người đi.
***
Vào ban đêm, Bùi Oanh Oanh bất ngờ tỉnh dậy, nguyên nhân khiến cô tỉnh là vì nghe được một tiếng gầm thật lớn, âm thanh kia phảng phất như được truyền đến từ sâu trong lòng đất, mang theo nỗi thống khổ vô cùng.
Cô bị âm thanh này làm tỉnh ngủ, nhưng vẫn sợ hãi nằm nguyên trên giường.
Khi còn đang nghĩ không biết có phải là mơ không thì cô nghe thấy dưới tầng vang lên một tiếng động lớn, giống như thứ gì đó đập xuống đất.
Đây là tiếng gì?
Bùi Oanh Oanh run sợ xuống giường, cô không dám ra khỏi phòng mà chỉ đứng ở sau cửa, len lén nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Từ khi biết Quý Đường sẽ hiện nguyên hình sau mười hai giờ đêm, cô đã không còn xuống lầu vào nửa đêm nữa.
Nhưng lần này, cô thấy động tĩnh thật sự quá lớn, không giống với những lần khác.
Ban đêm Quý Đường chưa bao giờ gây ra tiếng động lớn đến thế.
Bùi Oanh Oanh nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Quý Đường mấy hôm nay, trong lòng thấy hơi bất an.
Ngay vào giây phút này, Bùi Oanh Oanh nghe được một âm thanh.
Âm thanh này rất giống với tiếng động đã đánh thức Bùi Oanh Oanh.
Là tiếng kêu gào thống khổ.
Lần này thì Bùi Oanh Oanh đã nghe rõ, chính là giọng Quý Đường.
Bùi Oanh Oanh đang kinh sợ thì cửa phòng cô bất chợt bị kéo ra, Bùi Oanh Oanh run rẩy ngã ngồi xuống đất.
Cô nhìn thấy Quý Đường nam giới, mái tóc dài của anh xoã tung, gương mặt luôn luôn xinh đẹp ngập tràn yêu khí, đồng tử mắt cũng biến thành màu đồng hổ phách.
Một nửa người anh toàn là máu, khiến Bùi Oanh Oanh kinh khủng nhất là cổ anh, tựa như bị nứt ra vậy, có một vết rách thật lớn đang không ngừng lan rộng.
Quý Đường nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh, khi anh chuẩn bị bước vào trong phòng thì dì Tuệ xuất hiện, bà nhanh chóng đóng cửa phòng Bùi Oanh Oanh lại.
Chỉ trong tích tắc, Bùi Oanh Oanh phát hiện toàn bộ âm thanh đều đã bị chặn đứng, cô không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.
Bùi Oanh Oanh ngồi trên đất hồi lâu mới có chút sức lực bò dậy, cô há miệng run rẩy, vội vàng chui vào trong chăn.
Một đêm này cô ngủ không ngon giấc, cô không biết Quý Đường đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả những chuyện này nhìn qua quá đáng sợ.
Cô vừa nhắm mắt lại liền không nhịn được mà nhớ tới cảnh tượng Quý Đường đứng trước cửa phòng mình.
Cổ của anh...
Bùi Oanh Oanh bỗng mở choàng mắt ra, hình như vết rách kia là...
***
Hôm sau trong bữa sáng, quả nhiên Bùi Oanh Oanh không thấy Quý Đường đâu, cô nhìn dì Tuệ đang không ngừng bận rộn, cất tiếng hỏi: "Dì Tuệ, xà yêu cũng lột da đúng không?"
Động tác rót sữa bò của dì Tuệ khựng lại, bà ngạc nhiên nhìn Bùi Oanh Oanh, "Sao cô biết?"
Tối qua Bùi Oanh Oanh cứ cảm thấy vết rách kia rất kỳ quái, tựa hồ có thể tuỳ tiện xé ra vậy.
Cô không có điện thoại di động, nhưng vẫn còn nhớ một ít tập quán của loài rắn, rắn là động vật lột da.
Cô liên tưởng đến phản ứng kỳ quái của Quý Đường nên muốn hỏi thử, ai ngờ lại đoán đúng.
"Cháu đoán." Bùi Oanh Oanh nói, "Hôm qua cháu thấy dáng vẻ của chị nên mới to gan đoán thử xem.
Dì Tuệ, xà yêu bọn dì lột da đều kinh khủng vậy sao?"
Dì Tuệ lắc đầu, "Không phải, chỉ có thiếu gia là khác thôi.
Rắn bình thường bọn tôi mà đổi da thì cũng chỉ hơi yếu ớt hơn so với ngày thường, chỉ cần tìm chỗ trốn, không để khắc tinh tìm được là ổn.
Nhưng thiếu gia là đại yêu quái đắc đạo, mỗi lần ngài ấy đổi da đều phải đổi chín lần, lần nào cũng thống khổ đau đớn như bị moi tim."
Đau đớn như bị moi tim?
Bùi Oanh Oanh cả kinh, nghĩ đến phản ứng khác thường của Quý Đường mấy hôm nay, chắc là có liên quan đến chuyện lột da này.
"Vậy chị ấy phải đổi mấy lần?" Bùi Oanh Oanh dè dặt hỏi.
Dì Tuệ ngẫm nghĩ, "Đêm qua là lần thứ 8 rồi, còn một lần cuối cùng nữa."
Đang nói, Bùi Oanh Oanh chợt nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng.
Dì Tuệ vọt vào phòng bếp, lập tức bưng một cốc cà phê ra.
Hôm nay sắc mặt Quý Đường còn kém hơn nhiều lần, anh gần như lảo đảo đi đến bàn ăn, bưng cốc cà phê lên uống một hơi cạn sạch, giống như không biết nóng là gì.
Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh trông thấy thì hai mắt trợn tròn, nhưng vẫn cố nuốt tiếng kêu vào bụng.
Quý Đường uống xong cà phê liền xoay người đi, Bùi Oanh Oanh cẩn thận nhìn trộm đối phương, mãi đến khi Quý Đường đi khuất, cô mới khẽ thở phào một hơi.
***
Bùi Oanh Oanh vẫn luôn nghĩ đến bệnh tình của Mason, cô muốn lên mạng đọc tin tức, may sao cuối cùng cô đã có được một cơ hội.
Giáo viên dạy kèm môn Vật lý của cô đột nhiên bị đau bụng, lúc cô ấy đi vệ sinh có để túi xách lại.
Bùi Oanh Oanh cực kỳ ngượng ngùng khi lấy điện thoại ra khỏi túi xách của vị giáo viên kia, nhưng khiến cô vui mừng chính là, điện thoại này không có mật khẩu.
Cô nhanh chóng mở mạng ra, nhập tên Mason vào.
Đập ngay vào mắt cô là tin tức nói bệnh tình của Mason đã trở nặng, vừa mới phải chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Mấy nghìn người hâm mộ đứng khóc lóc trước cổng bệnh viện.
Tay Bùi Oanh Oanh run lên, cô vốn tưởng Mason chỉ bị tổn thương thanh quản thôi, còn những chỗ khác hẳn là không nghiêm trọng, nhưng xem ra không phải, anh ta phải chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt thì chứng tỏ là vẫn chưa tỉnh lại.
Cô và anh ta cùng xảy ra tai nạn, tại sao chỉ có Mason bị thương nặng đến vậy?
Bùi Oanh Oanh vừa định đọc thêm các tin tức khác thì một bàn tay duỗi tới đoạt lấy điện thoại trong tay cô.
Bùi Oanh Oanh giật mình quay đầu lại, phát hiện là Quý Đường.
Cô rất chột dạ, nhưng vì thấy tin tức nói về thương tích trầm trọng của Mason thì đã không còn để ý đến những chuyện khác nữa, trong lòng cô tràn ngập lo lắng.
"Tôi chỉ muốn xem thử tình hình của Mason thôi." Bùi Oanh Oanh nói khẽ.
Quý Đường cầm điện thoại, tuỳ ý lướt qua những tin tức mà Bùi Oanh Oanh vừa xem, "Em quan tâm tình hình của cậu ta làm gì?" Giọng Quý Đường rất lạnh, "Nếu không phải cậu ta tăng tốc độ khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, hai người các em đã không xảy ra tai nạn.
Mà nếu như cậu ta không hẹn em ra ngoài, em càng không thể xảy ra chuyện gì, lão Đỗ không bao giờ để em bị tai nạn.
Bùi Oanh Oanh, em có lương thiện đến đâu thì cũng phải biết phân rõ tình huống, cậu ta che chở cho em vào lúc nguy cấp, nhưng tất cả những chuyện này đều do cậu ta đem đến."
"Đó là điều không ai lường trước, không ai có thể dự đoán được những việc bất ngờ.
Nếu theo như lời anh, vậy ban đầu anh và Mason không qua lại với nhau thì tôi với Mason cũng không thể bị tai nạn, bởi vì tôi với anh ấy căn bản không quen nhau." Bùi Oanh Oanh can đảm nói ra, vừa dứt lời thì cổ cô bị bóp lấy.
Quý Đường có vẻ rất tức giận, nâng tay bóp cổ Bùi Oanh Oanh.
Tuy anh không dùng quá nhiều sức nhưng vẫn khiến Bùi Oanh Oanh cảm nhận được áp lực đáng sợ.
"Oanh Oanh, em thật quá không nghe lời, tôi không thích em như vậy." Quý Đường nói từng chữ một, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Oanh Oanh.
Hết chương 55.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...