Thật ra Bùi Oanh Oanh còn chưa kịp đau thì đã sinh xong rồi, cô từng cực kỳ sợ hãi vì trước đây đã xem rất nhiều tư liệu về việc sinh con, nhưng đến lúc đích thân trải nghiệm thì lại chẳng thấy đau như tưởng tượng.
Không biết có phải vì cô sinh trứng chứ không phải sinh con hay không nữa.
Hiện giờ cô chỉ còn một nỗi lo khác —— khi nào ba quả trứng này mới nở đây?
Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày cô sinh trứng rắn, vậy mà cả ba quả trứng này đều không có chút phản ứng nào.
Bùi Oanh Oanh lo lắng chết đi được, “Quý Đường, tại sao các con không chui ra? Liệu các con có bị chết ngạt ở trong trứng không?”
Quý Đường rất bình tĩnh, “Không đâu, em yên tâm.”
Sao Bùi Oanh Oanh có thể yên tâm cho được, chỉ cần một ngày còn chưa thấy ba con của mình nở ra là cô sẽ lo lắng thêm một ngày.
Cô bỗng nghĩ ra một cách, cô bắt Quý Đường biến thành nguyên hình rồi nhét ba quả trứng vào dưới người anh, “Từ giờ mỗi ngày anh phải ấp trứng 2 tiếng, làm thế này nhất định sẽ giúp các con mau ra ngoài.”
Quý Đường vòng đuôi rắn ôm lấy ba quả trứng, đôi mắt màu đồng thoáng hiện lên vẻ bất lực.
Nào có chuyện rắn đực ấp trứng cơ chứ? Chuyện này mà để đám bên kia biết được, chắc chắn bọn chúng sẽ cười nhạo anh mấy trăm năm cho coi.
Lúc Quý Đường ấp trứng, Bùi Oanh Oanh còn đứng cạnh giám sát, cô sợ anh đè làm vỡ trứng.
Buổi tối đi ngủ, cô ôm cả ba quả trứng lên giường.
Quý Đường nhìn ba quả trứng chiếm mất chỗ của mình thì nhíu mày, vừa đợi Bùi Oanh Oanh ngủ say, anh lập tức ném ba quả trứng vào trong nôi.
Hừ, cho dù là con ruột cũng không thể cướp chỗ của ông đây.
***
Bùi Oanh Oanh vốn mua rất nhiều quần áo của trẻ sơ sinh, còn cả một đống đệm bông, chăn bông, ổ bông cho đàn rắn con của mình.
Nhưng không ngờ bọn chúng vẫn một mực không nở.
Vậy nên cô lại mua đủ loại mũ em bé rồi đặt trứng vào.
Lão đại là quả trứng to nhất, vỏ trứng có hoa văn màu trắng bạc.
Bùi Oanh Oanh buộc cho nó cái mũ màu xanh.
Lão nhị là quả trứng tròn nhất, chóp trên cùng có vài cái đốm xám li ti như hạt vừng.
Bùi Oanh Oanh buộc cho nó cái mũ màu vàng.
Lão tam là quả trứng nhỏ nhất, vỏ trứng láng o không có hoa văn gì.
Trực giác của một người mẹ mách bảo Bùi Oanh Oanh rằng nó là con gái, cô bèn buộc cho nó cái mũ màu hồng.
Mấy cái mũ em bé kia ôm vừa khít ba quả trứng như đang mặc quần áo.
Quý Đường nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười.
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Bùi Oanh Oanh, anh liền vội vàng ngậm miệng.
Thỉnh thoảng Bùi Oanh Oanh sẽ mang ba quả trứng vào tắm cùng, chẳng qua cứ tắm được một nửa là kiểu gì Quý Đường cũng sẽ chui vào đoạt chỗ.
“Chúng nó tắm đủ rồi, bây giờ đến lượt tôi.”
Hai mắt anh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bùi Oanh Oanh.
Nào ngờ cô lại trực tiếp ra khỏi bồn tắm, “Anh tắm đi, em đưa con đi chăm sóc da.”
Quý Đường: “…”
Trứng rắn thì có da đâu mà dưỡng? Bôi kem dưỡng lên vỏ sao?
Quý Đường tủi thân ôm lấy cái đuôi mình, gần đây vảy ở đuôi anh hơi bị khô, thế mà Bùi Oanh Oanh cũng không thèm bôi cho anh, còn nói anh đã mấy nghìn tuổi rồi, mọi việc đều nên tự làm.
Hay là mang ba quả trứng này đi cho nhỉ?
Đây là lần thứ 328 Quý Đường nghĩ đến điều này.
***
Bùi Oanh Oanh không biết suy nghĩ của Quý Đường, bởi dạo này cô đang đỏ cả mắt trước cuộc thi khoe con trên trang cá nhân của bạn bè, tại sao cô lại không thể khoe con?
Vì vậy vào một ngày, Bùi Oanh Oanh đánh liều chụp ảnh ba quả trứng, không viết ghi chú mà chỉ gắn một biểu tượng mỉm cười rồi đăng lên trang cá nhân của mình.
Lập tức có người bình luận —— “Tối nay ăn trứng đà điểu sao, bổ quá nhỉ…”
Trứng đà điểu cái khỉ mốc, cả nhà cô mới ăn trứng đà điểu! Mắt mù à, đây mà là trứng đà điểu à?
Lần đầu tiên trong đời, nhà giáo nhân dân Bùi Oanh Oanh thầm chửi bậy trong lòng!
Một người mẹ mà không thể khoe con mình, đó chính là nỗi bất mãn lớn nhất của cuộc đời.
Bùi Oanh Oanh tức đến mức suốt một tháng sau đó không cho phép Quý Đường ngủ trên giường.
***
Một ngày nọ, Bùi Oanh Oanh mơ thấy ba đứa con mình chui ra khỏi vỏ.
Cô cực kỳ hạnh phúc, mang hết quần áo em bé mà mình chuẩn bị ra.
Kết quả nhìn kỹ mới biết, cả ba đứa đều là đầu rắn thân người.
Bùi Oanh Oanh sợ đến mức choàng tỉnh.
Cô ngây ngốc nhìn ánh nắng chiếu vào khung cửa sổ, bấy giờ mới nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện, ba quả trứng vốn nên nằm cạnh cô đã biến mất.
Bùi Oanh Oanh hốt hoảng bật dậy, chạy sang nôi em bé bên cạnh cũng không thấy trứng đâu.
Cô mở cửa phòng ra gọi lớn, “Quý Đường, con chúng ta…”
Còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy ba đứa bé ở ghế salon phòng khách.
Ba đứa bé chỉ mặc mỗi bỉm, vừa bi bi bô bô vừa bò lung tung trên ghế salon.
Quý Đường đang luống cuống tay chân, vừa pha sữa vừa đỡ một đứa suýt nữa bị ngã khỏi ghế.
Bùi Oanh Oanh dụi mắt, sau khi biết mình không bị hoa mắt thì mỉm cười hài lòng.
Bởi cuối cùng cô đã có thể khoe con rồi.
Phải biết là trong một năm qua, đồng nghiệp bạn bè ai cũng hỏi con cô trông thế nào, cô chỉ có thể nói đại là con mình trắng trắng tròn tròn.
À, cô cũng không hề nói dối nha, rõ ràng quả trứng cũng trắng trắng tròn tròn mà?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...