"Thiên Hi, Lãnh Thiên Hi, cậu dậy ăn chút gì đi đừng có như vậy nữa được không.
Nói gì với tớ đi cậu đừng có ngây người như vậy nữa, cậu có thể khóc, có thể mắng, có thể chửi nhưng đừng im lặng như vậy được không."
Tô Tuyết Lam ở bên giường nhìn Lãnh Thiên Hi trong lòng như muốn điên lên.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lãnh Cao mất, Lãnh Thiên Hi cứ như một con rối, ngây ngốc mở mắt nằm trên giường, không khóc không nháo càng khiến người khác thêm đau lòng.
"Khả Hân, phải làm sao đây cậu ấy ngây ngốc hơn cả tháng rồi có phải cậu ấy sẽ không tĩnh táo lại hay không.
Phải làm sao bây giờ?" Tô Tuyết Lam và Khả Hân là hai người bạn thân nhất với Lãnh Thiên Hi.
Ngày biết tin Lãnh Cao mất hai người luôn túc trực thay phiên nhau lo hậu sự với Lãnh Thiên Hi.
Sau khi chôn cất Lãnh Cao xong, về nhà Lãnh Thiên Hi ngây ngốc như chẳng còn quan tâm chuyện gì trên đời nữa.
"Sự việc lần này xảy ra, cậu ấy ảnh hưởng đến tâm lý không nhẹ.
Nếu cứ để tình trạng thế này diễn ra, e là càng ngày càng tệ.
Hay là mình nên tìm bác sĩ tâm lý trị liệu cho cậu ấy?." Khả Hân nói ra suy nghĩ, hiện tại chỉ còn cách này mới có thể hy vọng Lãnh Thiên Hi có chút phản ứng.
"Tớ có một người bạn đang làm trị liệu tâm lý.
Để tớ nhờ cậu ấy." Nghe Khả Hân đưa ra đề nghị.
Tô Tuyết Lam như vớ được nguồn sống liền bắt điện thoại gọi đi.
"Ân, Dụ Ngôn tớ có một chuyện cần cậu giúp là như vầy,...!Vậy ngày mai cậu đến sớm nhé.
Ân, cảm ơn cậu." Kể hết sự việc của Lãnh Thiên Hi với Mạc Dụ Ngôn.
Tô Tuyết Lam thở dài trong lòng cầu nguyện sẽ giúp được bạn mình.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa mọi thứ sẽ ổn thôi." Khả Hân trầm mặc nét lo lắng không thể che dấu.
Tô Tuyết Lam ngồi trên sô pha định thần Lãnh Thiên Hi, đồ ngốc này
- --
Ngày hôm sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Tuyết Lam bước vội tới mở cửa "Cậu đến rồi."
"Ừ" Mạc Dụ Ngôn bước vào bên trong Khả Hân lần đầu nhìn đến cô gái ngoài cửa ánh mắt có chút kinh ngạc.
Cô gái mới đến cao khoảng 1,72m nước da màu nâu sáng, nhìn có vẻ mạnh mẻ nhưng không quá nam tính.
Mái tóc đen thẳng dài suông mượt, ánh mắt có phần trầm tĩnh phản phất nét u buồn.
Có thể nhìn rõ cô gái này từ khi sinh ra đã có đôi mắt buồn mang theo ánh nhìn như muốn xuyên thấu vào tâm can người đối diện.
Sống mũi cao kết hợp với đôi môi căng mọng.
Nhìn lướt qua cứ tưởng như con lai nhưng đường nét trên gương mặt phối hợp tổng thể lại có nét nữ tính nhẹ nhàng.
"Khả Hân, đây là bạn mình hiện đang là bác sĩ tâm lý.
Gần đây cậu ấy vừa mở văn phòng tư vấn nên rất bận.
Nể tình lắm mới đích thân đến đây chữa trị cho Thiên Hi đấy." Tô Tuyết Nhi giới thiệu xong thì đã thấy Khả Hân đưa tay ra trước mặt Mạc Dụ Ngôn.
"Xin chào, tôi là Khả Hân."
"Chào, tôi là Mạc Dụ Ngôn."
Dù là bác sĩ tâm lý nhưng Mạc Dụ Ngôn vẫn rất kiệm lời, chỉ khi nào đối mặt với bệnh nhân.
Mạc Dụ Ngôn cũng chỉ thường lắng nghe và đưa ra lời khuyên cần thiết nhất.
"Dụ Ngôn, cậu ấy bên trong phòng cậu vào xem đi." cả ba người hướng phòng Lãnh Thiên Hi đi tới.
Mở nhẹ cửa đi vào trong, lần đầu nhìn thấy Lãnh Thiên Hi.
Mạc Dụ Ngôn chợt có một tia kinh ngạc trong đáy mắt.
Đi đến gần giường nhìn cô gái tóc vàng uốn xoăn nhẹ đang mở mắt nhìn trần nhà ánh mắt vô hồn, cũng chẳng thèm để ý đến người đang tiến đến gần mình.
Đôi mắt to chớp nhẹ rồi lại tiếp tục nhìn vào hư không.
Có thể thấy đôi mắt là phần đẹp nhất trên gương mặt Lãnh Thiên Hi.
Có lẽ trước đây đôi mắt này sẽ mang lại cảm giác ngây thơ như đưa trẻ, nhưng bây giờ sự ngây thơ đó đã được thay thế bởi nét lạnh lùng băng lãnh.
.
Ngôn Tình Hay
"Hai cậu ra ngoài trước đi, nếu tôi không kêu thì đừng vào." Nói xong Mạc Dụ Ngôn đóng cửa lại, từ từ đi đến bên giường chậm rãi ngắm nhìn Lãnh Thiên Hi.
Bên ngoài cửa kính ánh nắng xuyên qua khe hở bức màn len vào giường chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, cánh môi nhỏ mỏng có chút khô khan.
Mạc Dụ Ngôn đứng nhìn một lúc rồi thu lại tầm mắt đánh giá trên người Lãnh Thiên Hi, mở miệng nói.
"Nếu tôi là ba cô, hy sinh tính mạng mình để bảo vệ con gái.
Nhưng con gái mình lại không biết quý trọng sinh mệnh mà mình vất vả lắm mới đoạt lại cho nó.
Chắc tôi sẽ tức đến nổi đội.mồ.sống.dậy!."
Mạc Dụ Ngôn chậm rãi nói những lời độc miệng không biết ngượng, như rắc thêm muối vào vết thương vẫn còn chảy máu trong lòng của Lãnh Thiên Hi, gương mặt có bao nhiêu bỉ ổi.
Nếu không phải Mạc Dụ Ngôn là bác sĩ tâm lý.
Người ngoài nghe được những lời này chắc sẽ âm thầm đem Mạc Dụ Ngôn mà nguyền rủa ba đời.
"..."
Lãnh Thiên Hi chỉ chớp mắt một cái, sau đó cũng không phản bác lại.
Tiếp tục nhìn lên trần nhà, coi Mạc Dụ Ngôn là không khí.
"Cũng có thể ba cô đã thật sự đội mồ sống dậy đang quanh quẩn xung quanh cô.
Chửi cô ngu ngốc nữ nhân rồi chỉ có thể nhìn cô đau lòng mà không làm được gì."
Mạc Dụ Ngôn lại tiếp tục nói thêm một câu không thể gọi là an ủi tâm hồn hơn câu trước.
Lãnh Thiên Hi vẫn như trước không động đậy, nhưng lần này ánh mắt cô nhìn về hướng Mạc Dụ Ngôn.
Cũng không có ý dời lực nhìn đi chỗ khác.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy được Lãnh Thiên Hi nhìn mình Mạc Dụ Ngôn chợt nở nụ cười trêu trọc.
" Thế nào, sao lại nhìn tôi.
Là cô hại chết ba mình, còn ở đây rụt đầu như con rùa mà trốn sao, cô trốn như vậy cũng không thay đổi được gì.
Dù sao ba cô cũng vì CỨU CÔ MÀ CHẾT."
Bốn từ cuối Mạc Dụ Ngôn cũng nhấn mạnh hơn.
Chính xác là cô muốn dùng thủ thuật tâm lý, kích cho người kia nổi điên lên.
Nên không thể không dùng những câu nói gây sát thương cao như vậy.
Vì trong tâm lý, khi con người đối diện với nổi đau quá lớn.
Sẽ hình thành nổi sợ hãi như bóng ma quấn lấy mình, cơ thể sẽ tự tạo lớp màng bọc để bảo vệ và che đậy sự yếu ớt bên trong.
Nổi sợ càng lớn sẽ càng chi phối con người, khiến con người rơi vào tự ti, suy nghĩ tiêu cực và cuối cùng là trầm cảm.
Vì thế cách duy nhất để cứu chính mình đó là đối diện với nổi sợ hãi, bước qua nó mới có thể sống tiếp và mạnh mẽ hơn.
Trốn tránh chỉ khiến những ngày tháng vô nghĩa dày vò tâm trí và thân thể.
"Không dám đối diện sự thật sao, ba cô mất rồi, mất vào ngày sinh nhật của cô.
Những ngày sinh nhật sau này của cô rất thống khổ nhỉ.
Kế bên bánh kem sinh nhật là một mâm giỗ của ba."
Rầm!
Mạc Dụ Ngôn vừa nói xong cái ly trên bàn bỗng dưng bay đến trước mặt, cô nhanh chóng né người sang một bên cái ly lập tức bay vào cửa.
Một tiếng "choảng" lớn từng mảnh ly vỡ rơi xuống đất, tiếp đến là gối, điện thoại, những gì nằm ở gần với tay của Lãnh Thiên Hi cũng lần lượt bay tới trước mặt Mạc Dụ Ngôn.
May là Mạc Dụ Ngôn cũng đoán được trước tình hình nên né kịp, nhưng không may vô tình đạp lên mãnh vỡ của ly, dưới chân bắt đầu chảy máu.
Nghe tiếng thét bên trong Khả Hân và Tô Tuyết Lam chạy nhanh tới cửa nhưng không dám đẩy ra.
Chỉ nít thở nghe âm thanh phát ra bên trong.
"Áaaaa, cô cút khỏi đây, biến đi, cút khỏi đây cho tôi." Lãnh Thiên Hi vừa thét vừa quăng đồ vào Mạc Dụ Ngôn.
Lần đầu sau một tháng từ ngày ba của Lãnh Thiên Hi mất.
Tô Tuyết Lam cùng Khả Hân mới nghe được tiếng của Lãnh Thiên Hi.
Nhưng không biết Mạc Dụ Ngôn làm gì mà Lãnh Thiên Hi lại kích động như vậy.
Đúng là bác sĩ tâm lý, mình hết năn nỉ tới cầu sinh mà Lãnh Thiên Hi không một chút phản ứng.
Vậy mà Mạc Dụ Ngôn chỉ nói vài câu Lãnh Thiên Hi không những phản ứng còn nói chuyện được, dù có chút hơi thô bạo.
Bên trong sau khi Lãnh Thiên Hi tức tối quăng đồ thì rụt vào trong góc, co người lại như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cả người bắt đầu rung rẫy, ánh mắt vừa sợ hãi vừa hối hận thống khổ.
Đôi mắt Lãnh Thiên Hi rất đẹp giờ phút này ở khoé mắt đỏ lên kèm theo tuyến lệ đang kiềm chế rơi xuống.
Mặc dù đó là nước mắt nhưng cứ như hào quang phát sáng trên gương mặt.
Nếu là nam nhân nhìn vào sẽ hận không thể biến thành trâu thành ngựa để đổi lấy nước mắt của nữ nhân này.
Không kiềm chế được nữa Lãnh Thiên Hi bắt đầu khóc to hơn, toàn thân run rẩy cắn lấy môi mình như thể chỉ có cơn đau ngay miệng mới khiến cô tạm thời quên đi cơn đau trong lòng.
Chợt có một ngón tay mảnh khảnh nhét vào trong miệng để ngăn không cho Lãnh Thiên Hi cắn môi nữa.
Kế tiếp là một cái ôm, kéo cô cả người ôm hết vào lòng ngực.
"Ngoan, có tôi ở đây..."
- hết chương 2-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...