Lúc đó thì tui hoàn toàn không nghĩ mình có thể toàn vẹn một mẩu mà về nhà với mẹ nữa rồi, hai yếu tố cần thiết để bị dập phổi hoặc là chấn thương sọ não đã hội tụ đầy đủ: tốc độ cao+không có gì bảo vệ cơ thể.
Nhưng còn nước còn tát, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc thì tui quyết định nhảy xuống xe và ôm cơ thể theo kiểu thầy võ hồi đó có dạy nhầm tránh sát thương cao nhất. Nói là làm liền, tui nhảy xuống xe trong giây phút tích tắc đó.
Ngặt nỗi người tính không bằng trời tính, tui cũng chỉ là người trần mắt thịt chứ có phải thánh đâu mà trong khoảng thời gian ngắn đó có thể nghĩ xong hành động được.
Khi vừa chỉ mới nhảy xuống thôi thì vướng mẹ lại cái chân trên yên xe, nhưng trong cái xui có cái hên là nhờ vào tư thế chàng hảng đó mà tui đáp đất bằng… đít. Thử tưởng tượng phần đít tiếp đất và kéo dài một đường xem nào? Cảm giác đó tui không muốn trải qua lần hai đâu, đít chà kéo dài xuống mặt đường.
Làm gì làm chứ đứng xớ rớ là có rắc rối liền, tui kêu Cường trắng chạy lẹ đi mà nó không chịu. Dm cái thăng tham thì thâm, nó còn ráng đứng lên đi lại chỗ nạn nhân đang nằm mà lụm miếng yếm lót chân xe lên làm chi để cho người dân ra túm cổ lại. Vừa xảy ra chuyện kia chưa đủ rắc rối hay sao mà còn vụ này nữa?
Riêng về phần tui thì đứng lên ngay lập tức(vì lo cho bạn hơn cả bản thân), ngóng tình hình xem thế nào thì bỗng thấy ran rát phần sau đít. Lấy tau quệt thử coi sao thì chu cha mẹ ơi toàn máu! Cái quần thể dục thì rách lòi đít. Chả trách sao mấy em gái đứng gần đó cứ cười hí hí mà không hiểu sao, thật mất hình tượng thằng Thái quá!
Nói gì nói thì thằng kia cũng bị tóm, nó gọi má nó rồi. Còn phần thằng thân tàn ma dại tui thì đứng xớ rớ không khéo bị chụp lại luôn xong qui vô tội “đua xe có tổ chức” thì mệt mỏi. Phương án tốt nhất là phắn nhanh về nhà càng nhanh càng tốt.Đứng càng lâu thì càng rát và càng rắc rối thêm, chưa kể mấy em gái kia nhìn đít mình miễn phí nữa. Bạn đang đọc truyện Độc quyền tại San Truyen:
Về tới nhà thì y như rằng, bà ngoại, mấy dì la làng lên như tui bị cắt cổ không bằng. Mấy người bắt buộc tui phải đi rửa trong bệnh viện. Xui cái bệnh viện của nợ đó lại kế trường tui học mới ghê. Nhưng người nha la quá phải đi thôi.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng cho êm chuyện, tui đi tới bệnh viện rửa vết thương ngang qua chỗ vừa có tai nạn thì như tui dự đoán mọi chuyện đã êm xuôi hết. Nói trắng ra là hôm đó 3 thằng đều hên, toàn xây xát nhẹ không ai bị gì nặng. Chắc trời thương.
Vì nhà gần trường nện tui chỉ mặc cái quần xà lỏn ngắn ngủn như mấy em gái xì tin hay mặc ra đường tới bệnh viện, vừa đi vừa phồng phồng quần lên cho nó khỏi chạm vô vết thương mà đi như con chim cánh cụt nhìn ngu không tả nỗi.
Vừa bước vô tới cổng thì tui thấy ai quen quen, thì ra là mấy em cùng trường hồi nãy nhìn mình cười đây mà. Hồi nãy là thấy đít tui lấp ló, còn bây giờ là tui cho coi nguyên cây luôn+với cặp đùi trắng nỏn nà thì chắc không sao.
Nhưng tất cả tui nghe được chỉ là hí hí hí. Mẹ cha ơi chỉ muốn độn thổ.
…
-“Con bị gì?”-tiếng bác y tá với vẻ mặt nhăn nhó hỏi tui.
-“Dạ con té xe, muốn rửa vết thương.”-bí quyết khi vô bệnh viện là phải nhẹ nhàng với tất cả y tá bác sĩ nếu muốn công việc suôn sẻ.
-“Con lại rửa vết thương đi nè.”
-“Dạ…”
Trời đất ơi! Người rửa vết thương tui là chị y tá trẻ đẹp vậy sao? Không ngờ bác y tá già quá tâm lí khi cho chị y tá trẻ đẹp làm việc này. Hôm nay xui thì có mà hên cũng thừa.
-“Chị cười em giận đó nha, không cho rửa luôn.”-có cơ hội ghẹo là chơi liền.
-“Thôi mà, em sợ đau hả?”-khích tướng thằng tui bằng giọng ngọt ngào.
-“Dạ chị cho em cắn đí… à cái gì đó đi chứ em sợ đau lắm.”-gương mặt tà dâm.
-“Ùm… cái… màn được không?”
Tui muốn cắn đít mà cho cắn tấm màn? Chị này dã man quá, nhưng mà thôi kệ chọc bả luôn.
Từng cử chị nhẹ nhàng từ từ rửa vết thương cho tui làm cho lòng tui dậy sóng(và cũng ở nhiều nơi trên cơ thể hên là nằm sấp), mặt chị y tá nhăn nhó. Thằng tu thở hổn hễn chị thì hít hà với vẻ mặt đầy căng thẳng lấm tấm mồ hôi(như trong JAV).
Đang rát nhưng cũng mừng là chị y tá làm nhẹ thì cô y tá già kia lại gần, phán:
-“Cháu à, rửa như vậy không ra được hết cát đất đâu. Nhớ bài rửa vết thương hình xoắn ốc không?”
Chị y tá dạ rồi nói khẽ kêu tui ráng chịu đau. Bà mẹ nó chứ bài rửa vết thương gì chỉ nghe tên thôi mà xoắn hết cả lên, nhưng cũng ráng cam chịu thôi. Và rồi đúng như tên gọi của nó, từng cú xoắn vào đít là cái nhức rát chạy lên tới não.
Vết thương giống như là miếng thịt bò bít tết đầy đất cát nằm trên đít vậy, xoắn tới đâu bùi đất ra tới đó cũng đồng nghĩa tui đau điếng. Nghĩ cũng lạ thiệt, qua biết bao nhiêu chuyện không bị gì tự nhiên hôm nay lại bị vậy, đúng là xui xẻo mà.
Rát thì cũng rát lắm, nhưng tui vẫn còn tâm trí chọc người ta, nhất là gái đẹp. Tui ngậm tấm màn che giả bộ là lớn tiếng đau điếng nhả nước miếng vô làm ướt mẹ nó hết 1 gốc màn. Đợi chị y tá dễ thương rửa gần xong thì tui giả bộ la lên rồi lấy tay đẩy chị ra, nhưng thực chất nhằm vào phần bụng, đùi và mé mè chỗ mông bả. Làm tui đau thì ít ra cũng phải cho tui kiếm chác lại chút đỉnh chứ.
…
Sau vụ đó báo hại tui phải nghỉ học cả tuần lễ, tụi trong lớp thì cũng có tới thăm. Tui thì bạo dạn vạch đít lên cho tụi nó coi từ trai tới gái. “Con trai zin bất tử mà”-trích từ anh 5 lụa bạn tui.
Rồi tất cả mọi chuyện lại đâu vào đó, lại tới trường, lại chơi bời, ăn nhậu, đua xe, tiền từ trên trời rớt xuống mà dại gì không xài. Nhưng chuyện người khác ăn được của tui thì hình như không hề có nhé.
Năm 11 học sinh trung bình, xém thi mẹ nó lại môn Hóa, hên sao nghe phong phanh bà cô hóa thích dẹo trai, nên tui cũng sấn tới luôn. Nào là nói ngọt(nghề tui), năn nỉ(nghề luôn), còn chuyện quà cáp thì không có nhé. Năm đó được 3.7 môn hóa vừa đủ lết qua năm 11 đầy biến động. Nói thì nói vậy thôi chứ một phần tui cũng nhờ sự trợ giúp của nhân vật nữ nổi tiếng-An thần nữ. Tới thời điểm đó thì hình như em nó nổi như cồn rồi. Đẹp, học giỏi, nhà giàu, chịu chơi, và điều đặc biệt là xé nát hết biết bao nhiêu trái tim của các chàng trai trẻ thầm thương trộm nhớ ẻm. Không hiểu sao ẻm nói chuyện với tui sao mà nhẹ nhàng dịu dàng, nó dịu dàng cũng như mùi hương thoảng từ cơ thể ẻm vậy. Cô gái lạnh lùng quyến rũ này khá thú vị đấy…
À mà quên kể, tui có đụng chuyện ẻm 1 lần mà được ẻm tha trong khi đó tui sai hoàn toàn mới ghê.
Số là trong năm học thì trong lớp tui có 2 thằng thân nhau như anh em ruột lại đi đấu đá nhau chỉ vì ẻm, tui thì thân với thằng C hơn nên bênh nó rồi đi nói xấu An thần nữ tùm lum tùm la(nghĩ lại thấy mình đàn bà thiệt), tại ẻm chỉ vờn thằng D cho thằng C buông ẻm ra thôi. Không là gì mà thằng C đi rêu rao yêu nhau thắm thiết này nọ nên chị này tức mới hay đi chung thằng D trả thù thằng này.
Tự nhiên bữa kia nguyên đám đang ngồi chơi ẻm mới nhờ vả tui sau khi tan trường chở ẻm về giùm, tui ừ luôn vì lúc trước có chở ẻm về nhà mượn tập gì đó nên giờ trả lễ luôn khỏi nợ gì nhau. Ngồi sau xe ẻm mới bắt đầu bắt chuyện:
-“Thái, ghét An thì Thái nói một tiếng chứ đâu cần làm vậy?”
Thôi chết mẹ rồi, đàn ông mà đi nói xấu đàn bà, đã vậy còn bị lộ tẩy nữa chứ. Kì này đội quần bỏ mẹ.
-“Thái nói xấu gì An đâu?”-tới giờ phút này thì bao nhiêu kĩ năng nói chuyện phải đem ra hết.
-“Thái không có? Vậy ai đi nói với thằng C là An hay đi chung với thằng D để tránh xa thằng C, còn chuyện An lấy thằng C làm bàn đạp để tới với thằng D cũng Thái nói chứ ai?”
Chết mẹ rồi, còn gì nữa mà không đúng? Tui nghe Trang mập nói sao nói lại vậy mà, kì này tiêu.
-“Ờ thì Thái cũng thấy thương thằng C quá, nó anh em vớ Thái mà An.” bạn đang đọc truyện độc quyền tại kênh truyện:
An thần nữ im, tui tiếp:
-“Thì ý Thái là chuyện cũng nhỏ không tới đâu, thôi thì An đạo đức bỏ qua đi. Lớp tụi mình bình an trở lại rồi chiến tranh chi nữa nàng?”
Rồi sau đó tui vì hoảng nên nói sảng tùm lum(nghĩ cũng lạ, tui đời nào biết hoảng trước gái mà lại bị khớp như ngày hôm nay. Đúng là cô gái kì hoặc), không đầu không đuôi, không chủ ngữ vị ngữ. Tui cũng không biết tui nói con mẹ gì nữa mà khi vừa tới đầu hẻm nhà ẻm thả em xuống, An thần nữ nói như sau:
-“Quỉ nè, người đâu dẻo miệng.”-nói rồi ẻm xỉa yêu vô đầu tui rồi đi nguyên nước luôn. Hình ảnh đó sao mà thân quen vậy? Nó giống như một đôi tình nhân hạnh phúc vậy?!
Nó làm tui suy diễn trong đầu nếu như tui với An thần nữ là 1 cặp thì… Thôi thôi dẹp, người ta hạng A còn mày chỉ là thằng lưu manh xó chợ thôi mà đòi trèo cao, mày thực tế lắm mà, sao nay mơ mộng vậy Thái? Nhưng nói đi cũng phải nói lại tui với An thành 1 cặp thì hơi bị đẹp đôi…
…
Ngày cuối cùng cũng không bình thường như người ta, sau khi chia tay nhau ra về mà thực chất thì nhà thằng nào cũng gần nhau, có số điện thoại nhau, có xe chạy thì nghỉ hè lại là dịp ăn chơi dữ hơn nữa nên việc chia tay lớp chủ yếu chỉ để phá làng phá xóm.
Vừa bước ra khỏi cổng trường thì có ông nào nhìn ăn mặc lịch sự, tiến tới hỏi tui có thể nào dành 1 chút xíu thời gian nói chuyện không?
Tui suy nghĩ: “Dm gì nữa đây? Bao nhiêu chuyện qua hết rồi bữa nay sao có hình sự mời café nữa? Thôi kệ mẹ đi luôn tới đâu tới, hình sự mời mà không đi đợi tới lúc nó phạt thì hỏi sao số khổ”
Tui đồng ý luôn, gật đầu cười nhẹ.
Ra tới quán café, ông hình sự mở lời:
-“Chào em, anh là nhân viên bên mảng marketing của công ty Pepsi tên Tuấn.”
-“Chào anh Tuấn, em tên Thái. Có chuyện gì vậy anh?”-đúng là lo xa, người ta nhân viên văn phòng mà cứ tưởng tượng hình sự này nọ.
Hớp ngụm café, ổng tiếp:
-“Bên tụi anh đang tìm kiếm một bạn trai tuổi teen để đóng quảng cáo cho công ty trong khoảng thời gian sắp tới. Nhìn em thấy đẹp trai sáng sủa, tướng cao nữa nên anh muốn mời em đóng quảng cáo, em thấy sao?”
Chu cha mã mẹ ơi, được mời đóng quảng cáo. Sắp lên TV này nọ, đã vậy còn đóng quảng cáo cho công ty Pepsi lớn nữa chứ. Giâc mơ nổi tiếng là đây. Nhưng phàm ở đời không nên tin ai, tui cũng có chút do dự, nheo mắt hỏi lại ra vẻ lạnh lùng nhưng thật ra cũng đang sướng rơn trong bụng:
-“Vậy à? Nghe cũng thú vị, anh nói tiếp đi?”
-“Em cầm bảng hợp đồng này đem về nhà coi kĩ rồi kí, nhưng bên anh đang cần người gấp nên em có thể nào giao lại trong 1 tuần không? Số điện thoại anh đây…”
Tui cũng vâng dạ rồi chia tay với ổng mà không cho ổng số điện thoại vì giang hồ hiểm ác, không tin ai được. Chia tay ông Tuấn, tui chạy về nhà mà sướng rơn vì sắp thành người nổi tiếng. Giở bản hợp đồng ra coi thì dm tiền thù lao không hề nhỏ, đúng là số trời cho tui hưởng mà.
Nhưng suy đi tính lại thì tui cũng không quá ham mê tiền, danh mà quên hết, tui tìm sdt văn phòng marketing của Pepsi, gọi tới kiếm anh Tuấn cho chắc ăn thì ổng nghe máy thiệt, tui biết chắc ông này hàng thiệt rồi, nên cũng khá yên tâm mà bàn với người nhà tui.
Mọi người ai cũng tán thành, riêng chỉ ông già tui là không chịu. Ổng nói trong giời showbiz Việt Nam đầy rẫy cạm bẫy, bê đê mê trai vâng vâng nên nhất quyết không cho tui tham gia. Ổng còn gằn câu: “Nếu con thích nổi tiếng thì ở bên Việt Nam làm người mẫu đi nha.”
Câu nói này nói ít hiểu nhiều, một là dẹp bỏ hết nghe lời ổng thì tui đi Mỹ, hai là cãi thì ở Việt Nam. Tui nghe vậy mà đắn đo liên tục mấy ngày, Nếu nghe lời ổng thì cầm chắc 1 vé đi Mỹ trong tương lai gần, cả cuộc đời sau này sẽ sống đời sống Mỹ; điều này khá vững chắc, huống chi thời gian qua tui tu tĩnh cũng chỉ để đi Mỹ mà. Nếu cãi ông già thì sẽ ở lại Việt Nam, đóng quảng cáo. Nếu hên thì tiến sâu vào showbiz đầy cạm bẫy, xui thì chỉ lóe sáng được một lần rồi vụt tắt.
Mấy ngày liền tui thức đêm suy nghĩ và cuối cùng đưa ra quyết định mà cho tới giờ này không biết là đúng hay sai nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...