CHAP 6:
Nỗi lo lắng sẽ bị 2 cha con em xe lu xé xác đeo bám tui 3 4 tuần liên tiếp làm tui ăn không ngon ngủ không yên. Cho đến 1 ngày Mẹ kiu tui lại nói chuyện.
- “Ki, mày học hành sao mà lớp 5 HS giỏi lên lớp 6 xém thi lại vậy con?” - Tiếng Mẹ trách móc.
- “Con có biết đâu, chắc tại mới qua trường mới con không quen. Năm sau quen trường lớp rồi thì con học được liền mà.” - Tui đáp.
- “Vậy hả? Ừ ráng năm sau học đàng hoàng. Mẹ tính chuyển trường cho mày mà...” - Chưa kịp nói xong
- “Chuyển trường hả Mẹ?” - Tui ngắt ngang lời Mẹ, xong tiếp: “Dạ thôi, con nói thiệt luôn nè. Tại trường mới con học giang hồ nhiều quá nên con sợ”
- “Vậy hả? Thôi năm sau chuyển trường mới cho mày, mẹ con trai gì đâu mà nhát cáy.” -Mẹ vừa mắng yêu vừa xoa đầu. Thực ra thì tui sợ ai đâu
À quên kể. Lúc tui mới vô học bị thằng to con ăn hiếp, ra về tui cho thằng chó bự con đó 1 2 cái kí đầu, kể từ đó đến cuối năm cứ sà sà vô tui bắt chuyện làm quen mà không dám hé môi nửa lời ý định trả thù khà khà.
Quay lại chuyện chuyển trường: Rồi thì Mẹ tui cũng phải chạy tiền này nọ để lo cho tui vào 1 trường hệ “B” mà được hơn chút chút. Nghĩ lại cảnh bà phải chạy tới chạy lui bằng xe ôm (Mẹ không biết chạy xe), năn nỉ lạy lục người ta mà tui thấy thương. Nhưng vào thời điểm đó, dường như tui không quan tâm gì, cứ mặc kệ Mẹ mà chạy đi chơi. Thật đáng trách đúng không? Khi đó tui 12 13 rồi, phải hiểu biết chứ, nhưng không
Rồi thời gian cứ chậm rãi trôi đi cho tới một ngày tui vừa đi chơi điện tử thẻ về bằng tiền chiến lợi phẩm nhờ giật cô hồn...
- “Ki đó hả con, lớn quá vậy!” - Một ông trung niên tầm gần 40 nhìn tui nói vè như thân thiết lắm.
- “Thưa chú mới tới.” - Tui lễ phép trả lời.
- “Chú? Ba mày chứ chú gì. Ba nè con.” - Ổng làm tui bất ngờ, cố gắng lục lại kí ức lúc còn nhỏ xìu xiu thử coi sao, nhưng đành chịu, không nhớ gì hết.
- “Ông già mày chứ ai đâu, thằng quỉ.” - Tui còn đang lơ ngơ thì Ngoại nói chen vô làm đứt mạch suy nghĩ mà trở về hiện tại.
- “Dạ dạ...” - Tui không biết nói gì hết ngoài việc cứ dạ dạ, trong đầu suy nghĩ: “Ủa ổng tới đây chi ta, tự nhiên làm gì. Mà thôi kệ, Việt kiều mà, lát dụ ổng mua đồ chơi.”
- “Chào anh đi tụi con.” - Ổng nói với ai không biết.
- “Cháo ành” - Giọng lí nhí lọng ngọng của 2 thằng con nít nào đó nãy giờ tui không để ý. Hình như mới biết nói.
- “Ủa? ai vậy?” - Tui thắc mắc.
- “Em con chứ ai.” - Ông già nói.
- “Dạ dạ...” - Thật sự thì lúc đó không quan tâm lắm, đơn giản không có tình cảm với ông già huống hồ chi 2 thằng cu đó.
- “Thôi đi ăn gì đi, sáng giờ chưa ăn, ba cha con đói bụng rồi.” - Ông già vừa nói vừa xoa cái bụng thằng cu.
- “Ba cha con nghe thân mật quá ha?” - Tui nghĩ trong bụng.
Đi ra ngoài đầu hẻm ăn cơm tấm. Tui thì ngại ngại im im không nói gì. Ông già hỏi gì trả lời đó thôi. Giờ mới có dịp nhìn kĩ, 2 thằng cu sinh đôi mắt hí trắng bóc nhìn như Nhật. Quí hóa quá.
- “Daddy ơi cài này đeng thuôi.” - Giọng ngọng ngọng, 1 thằng vừa nói vừa chỉ vô miếng sườn. Mẹ đúng là việt kiều con, cái gì cũng kĩ.
- “Ki ăn dùm em đi con.” - Gì đây trời, không ăn được đẩy tui ăn. Vẫn ngoan ngoãn lấy miếng sườn qua dĩa mình, tui gạt mấy chỗ đen ra cho thằng cu. Lúc này thì ông già có dt nên ra ngoài nói chuyện với ai đó. Thằng tui tranh thủ cơ hội ngàn vàng khạc nguyên cục đàm to tướng tray tray lên miếng sườn xong đợi ông già quay về bàn rồi nói:
“Nè em ăn đi, em gạt hết mấy chỗ đen rồi đó.”
“Thank you anh” Thằng cu không biết gì còn “thank you”.
Lúc đó thì ông già cười tít mắt ra vẻ hứng chí lắm, tại con mình tuy khác mẹ nhưng thương nhau ngay từ lần gặp đầu tiên. Ổng đâu biết sự tình bên trong.
Sau đó thì cũng đi sở thú này nọ. Mợ 2 thằng việt kiều con. Vô trỏng toàn lo ăn với uống rồi miệng lúc nào cũng: "eww stinky!" Mày nói ai thế? Anh mày không viêm cánh nhá
Qua mấy ngày sau thì ổng cũng có tới lui. Tui vẽ cho cái xe đạp 2tr mấy gì đó (khá mắc thời điểm đó) với cái máy vi tính cùng chút đỉnh vòng vàng thì phải, tui không nhớ gì cho lắm
.
.
Vào một ngày đầu thu, dì tui chở tới trường mới. Ngồi sau xe mà lòng tui hồi hộp, bỡ ngỡ cảm giác như cái bụng sôi sôi.
- “Ráng học cho đàng hoàng đừng quậy nha con” - Dì tui nói.
- “Dạ, thì con đâu có làm gì đâu.” - Tui đáp với gương mặt ngây thơ.
- “À mà mấy giờ mày ra để tao tới.” - Dì tui hỏi.
- “Không biết nữa, nhưng Út cứ làm gì làm đi, con đi bộ về được mà.” - Tui hùng dũng trả lời mặc dù không biết băng qua đường.
- “Được không đó ông con?” - Dì tui cười hỏi.
- “Năm bờ quan dét dét (number 1 yes yes)” - Tui sổ tiếng “em”.
Mới vừa tới cổng trường thì hình như có người tiếp quản rồi đưa tui tới lớp tuốt trong góc rồi nói lớp tui là 7a12. Học buổi sáng từ xxx giờ tới xxx giờ. Tui vâng dạ cám ơn lễ phép.
- “Mẹ đang học bên kia 6/1, 6/2 qua đây nhảy bà nó lên a12, mà sao hình như 11 lớp 7 còn lại học buổi trưa mà. Chắc lớp này tập hợp dân anh chị.” - Tui nghĩ mông lung.
Đoạn tui vừa tới lớp mới có quen ai đâu, mà tính vốn ngại ngại, huống chi đây là trường mới nữa, nên ngại càng thêm ngại. Đang lớ ngớ sắp hàng 1 mình vì không quen ai thì có tiếng gọi tên tui từ đằng sau làm xém giật mình.
- “Thái Thái.” - Quái lạ, giọng thằng nào kêu mình đây, đừng nói là oan gia ngõ hẹp nữa nha trời. Tui quay ra.
- “Ủa Đông, đâu đây mạy.” - Thì ra là thằng chiến hữu lớp 5.
- “Tao học đây mà ba, mẹ xui ghê thi thiếu 1 điểm. Ủa mà sao năm ngoái không thấy mày?” - Nó than xong hỏi.
- “À năm ngoái tao học bên XXX (ngôi trường hệ “A” nhất nhì thời điểm đó)” - Tui nổ cho đỡ quê.
- “Trời gì ghê mậy, tao học giỏi vậy mà còn qua đây.” - Nói với vẻ mặt ngạc nhiên. Cũng phải thôi, nó đâu nghĩ tui học giỏi vậy.
- “Thôi vô lớp kìa ba, bà cô kêu.” - Tui chơi chiêu đánh trống lãng cho thằng cu khỏi hỏi tới.
Hai thằng cùng vô lớp, chọn bàn cuối (cơ bản là thằng cu khá to con, cao+mập) ngồi cho thuận tiện.
Buổi đầu tiên cũng không có gì đặc biệt. Cô chủ nhiệm vào chào hỏi, giới thiệu. Đang yên lành 2 thằng ngồi bàn chót, bà cô nhét thêm 2 thằng nữa vào bàn cuối của tui với cu Đông mập. Bữa học trôi qua trong sự mệt mỏi của các em HS gương mẫu sau 1 kì nghỉ hè vất vả.
- “Phải đi bộ về thiệt hả trời, nắng quá!” - Tui tự than.
Đang loay hoay tính kêu thằng Đông mập chở về dùm thì thằng cu đâu mất tiêu. Tui đành phải lết bộ về.
Bạn đọc có thấy lạ không khi tui là một thằng nhóc tinh nghịch lại không biết băng qua đường? Mà đó là sự thật. Tui cũng không hiểu sao tui vậy nữa. Thôi trở lại đoạn đứng trước cổng trường lớ ngớ không biết làm sao.
“Biết vậy không tài lanh rồi.” - Nói lảm nhảm rồi tui hạ quyết tâm: “Lớn rồi, không biết băng qua đường bạn biết cười chết.”
Nhưng cuối cùng tui vẫn không làm được. Tui quyết định đi đường vòng. Mẹ làm như số kiếp mình tới lớn phải chơi dơ hay sao. Khuyến cáo là sẽ dơ nha.
Thay vì tui chỉ cần băng qua đường rồi đi thẳng là tui sẽ tới nhà. Nhưng không, tui đi nguyên 1 vòng bự để đi về nhà mà khỏi băng qua đường. Đang đi được 1 đoạn khá xa trường thì thấy đám HS lố nhố của trường cấp 2 khác túa ra.
“Trường gì mà toàn gái ngon” - Tui nghĩ trong bụng rồi bước đi 1 cách giang hồ nhất có thể trong ánh mắt săm soi của nam sinh trường đó. Nhưng tui không quan tâm mấy thằng đực rựa đó mà cứ bước đi hiên ngang thôi.
Bỗng “bẹp”, người tui loạng choạng. Hình như đạp phải vỏ chuối của ai đó quăng ra đường. Tui cứ loạng choạng chụp chụp nắm nắm một cái gì đó vô hình như thể người đang chết đuối mà chới với vậy. Sau đó thì “oạch”, thân thể nặng nề mập mạp của tui tiếp đất một cách đau đớn
Các em nữ sinh thì đang mắt chữ A mồm chữ O vì sự đẹp trai trong từng bước chân của Thái hot boy (khúc này chém) liền chuyển sang cười lăn bò nghiêng ngả một trận thả dàn trên sự quê độ cực kì của tui
Lấy lại phong độ tui đứng lên bằng cách lãng tử nhất có thể. Lấy tay phủi phần áo trắng bị dơ vì vỏ chuối thì bỗng thấy có mùi kì kì. Tui đưa tay lên mũi ngửi thì phát hiện ra những bệt vàng vàng đen đen sau lưng tui là... CỨC CHÓ
Tui như muốn đào 1 cái lỗ mà chui xuống ngay lúc đó. Môt trong những nỗi nhục lớn nhất đời mà tui không thể nào quên được. Mặt tui đỏ gay mà chạy với vận tốc báo đốm về nhà trong sự nhục nhã, mùi hôi thúi của cức chó, cái nắng chang chang của SG, cơ thể ẩm ướt vì mùi hôi. Tất cả trộn lại tạo nên một thứ mùi, cảm xúc mà tui không bao giờ quên cho đến tận bây giờ. Về tới nhà kể chuyện cho mấy dì, Ngoại mà họ cười khổ giùm tui. Kết thúc buổi học lớp 7 đầu tiên đầy kỉ niệm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...