Chap 55
Tui nghe ông C nói xong cũng đớ mẹ người ra luôn, tui còn cả tương lai phía trước ở vùng đất hứa Hoa Kì kia mà. Xui xui con Vân chế truyện ra cho ông già nó làm khó dễ tui thì chỉ có nước ở lại Việt Nam ăn cám. Tui không muốn sống quãng đời còn lại của mình ở đây đâu!
-“Làm sao mày quen nó?”-ông C hỏi bất chợt làm tui hết hồn.
-“Dạ dạ anh B.”-phạm luật giang hồ mẹ nó rồi, lỡ khai ông B.
-“Dm thằng B điên rồi hả? Để tao gọi nó coi sao.”
…
…
-“A lô anh hai, dm anh hai chơi ngu như cc!”-tuy mấy ổng trạc tuổi nhau nhưng tất cả đều kêu ông B là anh hai vì đơn giản mấy ổng đều rất hâm mộ bộ phim Người Trong Giang Hồ; và ông B giống nhân vật anh hai nhất từ vóc dáng cho tới đầu tóc, hình xăm nên mọi người gọi vui ông B là anh hai riếc rồi quen miệng luôn.
Ông B trả lời. Ông C:
-“Dm anh hai đéo biết nó xém đập(làm tình) con người ta rồi hả? Lỡ xui ông già con Vân biết thì chết mẹ thằng Ki nhà mình. Anh Hai già mà chơi dại như chó!”-la làng trong điện thoại làm như chốn không người.
…
-“Thôi thôi được rồi, anh hai đang bị bệnh em đéo muốn nói nhiều. Mai em vô bệnh viện nói chuyện với anh hai sau…”
Tui hỏi ông C ngay sau khi ổng tắt máy:
-“Anh B nói gì vậy anh?”
-“Nó nói đại khái là thấy em mới lớn mà đẹp trai có gái đeo rồi sợ em đâm ra tự mãn riết rồi không biết đau khổ chuyện tình cảm, mốt lớn lỡ có gì em chịu không nổi nên nó muốn em phải có mối tình đầu đau khổ để thà đau một lần rồi thôi gì gì đó. Mà con Vân này thì nổi tiếng làm bao nhiêu thằng tự phế vì nó từ chối nên nó muốn em qua lại với con Vân để em bị từ chối. Thường thì đứa nào đau sẽ khôn ra. Mà nó đéo ngờ nội công mày thâm hậu quá vớt được luôn con nhỏ đó. Nó nói nhiều bỏ mẹ mà anh nhớ có nhiêu đó.”-mẹ vậy mà cũng cầm điện thoại nói quá trời tưởng sao nhớ có nhiêu đó. Đúng là chơi bời quá đầu óc không nhớ nổi gì.
Dm cha nội B này hiểm kinh khủng, giờ tui mới hiểu tại sao ổng cứ muốn tui phải qua lại với con bé nhà giàu đó. Ổng đánh giá quá thấp thằng em để rồi chính nó lại phải dính vào rắc rối lung tung. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thuốc đắng dã tật mà. Ổng cũng đúng đó chứ, nếu tim tui tan nát khi lần đầu yêu thì những lần sau có bị sao chăng nữa cũng không đau đớn vì dù sao cũng đã quá đau khổ khi ở độ tuổi tí xíu rồi. Nhưng ngặt nỗi tui chỉ vờn tình và tiền Vân thôi chứ đâu yêu đương gì, thậm chí thích cũng không luôn.
-“Em cứ nghĩ nó giàu thôi chứ có biết nó con quan đâu anh.”-tui gãi đầu.
-“Hai thằng bây chơi dại quá, giờ cầu trời cho nó đừng nói gì ông già nó thôi chứ tao cũng đéo biết sao.”-ông anh châm điếu thuốc rồi im lặng nhìn xa xăm.
-“Thôi em biết làm sao rồi, em về nha trời cũng khuya quá trời.”-mặc dù không biết làm gì chỉ nói vậy để khỏi bị nghe chửi.
Ông C đúng là khó hiểu. Nãy giờ thì hùng hổ, sau khi nghe tui nói lại im re rồi khoác khoác tay ra dấu biểu đi đâu thì đi đi?!
Đá có thể làm con người ta vậy sao? Vậy tóm lại là ông anh tui nãy giờ đang tỉnh hay đang phê? Ba Vân làm lớn là thật hay giả? Thôi mệt quá rồi, về nhà ngủ một giấc ngon lành thôi.
Về nhà thì cũng đã 1 giờ khuya hơn gần hai giờ. Bà già giờ này mới lọ mọ ăn cơm, cơm gì dọn lên ăn một mình mà không lấy đồ đậy lại để ruồi bu tùm lum, tui mặc kệ luôn cho bả bị đau bụng. Tui đi ngủ…
Mai vô lớp học thì cũng là một ngày bình thường như mọi ngày, vô lớp tui với thằng Bửu kế bên không học hành gì mà chỉ hát hò đủ kiểu. Nó đem tài liệu JAV vô 2 thằng luyện, ra chơi thì đập Trang mập với Duy 67 như mọi khi. Lúc ra về thì xếp hàng dưới sân làm lễ hay gì gì đó. Có chuyện này làm tui cười:
Số là tui xuống dưới sân ngồi kế thằng Tài biệt danh là Tài vái tổ vì nó là một trong những nhân vật nói nhảm nhất trong lớp nên tui cho nó biệt danh đó(và không lâu sau thì từ vái tổ khá thịnh hành, nó lan ra từ lớp tui đến hết khối 11 và sau đó là cả trường đi đâu cũng nghe vái tổ vái tổ mà không thấy ai trả tiền bản quyền cho tui). Thằng cu bắt chuyện:
-“Ê Thái Bùi mày biết tụi mình đang làm gì không?”
Sẵn đang buồn tui nói chuyện với nó vậy.
-“Đang ngồi dưới sân chào cờ nghe giáo viên nói gì đó.”
-“Vậy mày biết quốc ca là gì không?”
Thằng khùng hỏi câu hỏi cũng khùng
-“Quốc ca là quốc ca chứ là gì mậy?”
Nó cười cười rồi gãi gãi cằm:
-“Đúng là quốc ca là quốc ca nhưng còn nhiều cái nữa mày chưa biết?”
Tui lấy làm lạ, hỏi nó lại với vẻ mặt nghiêm túc:
-“Còn gì nữa?”
-“Quốc ca là vừa quốc vừa ca”-dm nó nói tỉnh queo không hé răng cười làm tui mắc cười bỏ mẹ mà không dám cười lớn. Vừa bịn miệng vừa cười vừa hỏi nó tiếp:
-“Sao nữa?”
-“Quốc ca là quốc đầy cái ca.”-tui không nín nổi nữa rồi.
-“Gì… nữa?”-nói mà run run vì độ điên của thằng này. -“Quốc ca là quốc xong rồi ca bản quốc ca.”-tưởng tượng cảnh 2 đứa vừa quốc xong rồi ca bản quốc ca mà không nín nổi tui phải cúi xuống cười ha hả xì mẹ nó nước mắt nước mũi.
Tan trường ra về thì tui phải đi trả xe cho người đẹp Vân, lúc trước không biết thân thế em nó thì còn nói chuyện tự nhiên, giờ biết rồi thì không biết phải nói sao cho phải đạo nữa không khéo ba ẻm cho mình lên phường uống trà nữa thì khổ thân.
Vừa gặp mình từ đằng xa là mặt em nó hớn hở ngay tức khắc,mặc dù có nghe nói trường ẻm học cực khắc khe và điều đó chứng minh qua khuôn mặt của các bạn học sinh khi vừa bước ra khỏi cổng nhìn ai cũng mệt mỏi như vừa mới thi đấu thể thao 8 môn kết hợp.
Leo lên xe ngay tức khắc, ẻm hớn hở như vừa nạp đầy năng lượng mà quên mất tiêu chuyện gì vừa xảy ra tối qua.
-“Đi ăn gì đi Thái.”-con gái lúc nào cũng vậy, ăn với uống tối ngày chi rồi than mập.
-“Ừ đi ăn, Vân muốn ăn gì?”
-“Bột chiên đi, lâu rồi Vân chưa ăn bột chiên.”
-“Ờ đi ăn bột chiên ha.”-tui muốn ăn bánh xèo chứ không phải là bột chiên, nhưng đâu thể nào không chiều chuộng ẻm được. Vì tương lai của chính bản thân mình, chiều chuộng con người ta.
Trên đường đi…
-“Vân nè, Vân thấy Thái sao?”-phải hỏi cho kĩ coi ẻm có tình ý với mình không.
-“Thái hả hí hí hỏi chi dạ?”-cười thẹn thùng.
-“Thì nói cho người ta biết đi, không Thái buồn đó. Mà lúc Thái buồn Thái hay chạy xe nhanh lắm đó nha.”-tui nói chầm chậm nhưng đầy tính hâm dọa.
Vân la aaa kiểu nũng nịu rồi mới quýnh nhẹ lưng tui cái, nói:
-“Đồ hung dữ! Ừa thì Vân thấy Thái quyết đoán nè, dễ thương nè, thật thà nè, đàn ông nè, tốt bụng nè.”-thôi bỏ mẹ rồi, mình đối xử với nó như vậy mà sao nó không chịu tìm ra tính xấu mà toàn tính tốt là sao? Ẻm thích mình thiệt rồi, toàn nhìn vô mặt tốt(do ẻm tự nghĩ ra) của mình.
-“Xời, dữ dậy hen? Thái tốt quá trời vậy? Mà ở đâu ra tính Thái tốt quá?”-đến tui còn bất ngờ khi nghe.
-“Đúng là khờ hihi tại bình thường ai cũng nhường Vân chọn món rồi ăn từ tốn; có mình ông tướng này hỏi tui muốn ăn gì rồi vô quán ăn tùm lum luôn không ý tứ. Nhưng mà Vân thích vậy.”
À thì ra là vậy, con gái đúng là khó hiểu. Anh nào chiều, ăn uống từ tốn thì bị coi là nhàm chán; còn anh nào không chiều, ăn uống kiểu chết đói thì là quyết đoán thật thà dễ thương?!
-“haha mắc cười quá, còn gì nữa không Vân cứ khen đi đừng ngại Thái mắc cỡ.”
Vân cười ha hả rồi nói tiếp:
-“Thái không quan tâm gì mà cứu anh mình, cứu những người xung quanh Thái; và quan trọng nhất là…”
Nói tới đây tự nhiên giọng Vân chùn xuống, nghiêm túc hẳn đi không còn tính đùa cợt nữa.
-“… và nhất là Thái cứu mạng Vân mà không quan tâm tới mạng Thái luôn mà, nhớ không?”
Tui ừ nhẹ rồi làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng trong bụng thì đang cười thầm. Tui nghĩ:
-“haha mấy anh chàng hiền hậu quí ông thì từ chối người ta để rồi chọn ngay thằng cáo già đào mỏ này, vụ cứu em là anh tính còn nhanh hơn máy tinh trong đầu rồi em gái à. Anh không ngu mà bỏ mạng cho bất kì ai đâu! Cái này có được cho là gieo nhân nào gặt quả đó?”
Tui im lặng hồi lâu để cho không khí tĩnh xuống cho có phần nghiêm túc rồi vô thẳng chủ đề tui suy nghĩ từ tối qua:
-“Vân nè, có phải Thái cứu mạng Vân là cực kì quan trọng đúng không?”
Vân ừ
-“Vậy nếu Thái làm gì có lỗi với Vân cực nặng thì Vân có tha cho Thái không?”
Vân im lặng rồi nhìn vô kiếng chiếu hậu để nhìn thẳng vô mặt tui, trả lời:
-“Nếu Thái giết Vân thì mới cực kì có lỗi, còn ngoài ra chuyện gì Vân cũng không chấp!”
-“Giống như Vân cấp cho Thái lệnh bài miễn tử đó hả?”-mẹ ngu ghê, lúc đó tự nhiên lôi ba mấy cái kiếm hiệp vô nhảm nhí kinh khủng.
Vân nhoẻn miện cười trông có phần nguy hiểm, và còn qua kiếng chiếu hậu nữa. Khi em vừa định mở miệng thì tự nhiên em la lớn:
-“Ế Ế tới tiệm bộ chiên rồi, vô ăn coi chừng đi lố.”
Tui đành phải tấp xe vô quán mà để dang dở câu nói nửa chừng của Vân mà vô quán ăn.
Nết ăn của tui đúng là có đánh chết cũng không thay đổi, không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, ăn như một thằng chết đói và không hề nói chuyện.
Ăn xong thì tui trả tiền mặc dù Vân dành trả, có sao đâu vì tiền ăn chỉ có 30 ngàn. Trong khi đó tui chạy xe gần cạn mẹ xăng của ẻm lát ẻm đổ chắc cũng phải 50 mới đầy bình kia mà. Vẫn còn lời 20.
Chạy về nhà tui thì lo lắng bị hết xăng đẩy giữa đường thì bỏ mẹ nên tập trung vô chạy xe ít vặn ga và chạy bằng trớn xe mà không nói câu nào mặc cho ẻm ngồi sau khen bữa nay tui chạy xe chậm và an toàn quá, ẻm thích hóng mát ngắm cảnh như vậy. Đúng là khi thích một ai đó thì cho dù tui làm gì ẻm cũng khen hay.
Gần về tới nhà tui-khoảng cách khá an toàn đảm bảo tui có thể đi bộ về nhà được thì tui mới bắt đầu bắt chuyện:
-“Vân nè trả lời câu hỏi của Thái đi chứ? Nếu Thái làm gì cực kì sai thì Vân sẽ làm gì? Nói thật đi nha!”
Vân chỉ nói để Vân suy nghĩ, chừng nào tới nhà tui thì em sẽ nói cho tui nghe.
Và khoảnh khắc hồi hộp chờ đợi đã đến, khi chạy tới đầu hẻm tui nhảy xuống xe và đứng đó chờ đợi câu trả lời.
Vân nhìn thẳng vào mắt tui rồi nói, ẻm bảo chỉ nói một lần thôi không lặp đi lặp lại. Và sau khi nghe câu trả lời đó làm tui đứng thẩn thơ khó hiểu nhìn Vân chạy đi không ngoảnh lại.
Và câu nói đó như sau:
-“Nếu Thái làm lỗi gì cực kì nặng với Vân thì Vân sẽ bước ra khỏi cuộc đời Thái…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...