CHAP 5:
“Ki, Ki dậy con” - Tiếng ai mà nghe thân quen thế này?
“Dậy dậy, mày nằm mơ thấy gì mà hết cười mỉm rồi khóc vậy? Dậy dậy.” - À thì ra đó là tiếng của dì tui. Vào ngay lúc này, tiếng của người thân nghe sao dễ chịu đến thế Tui ghét bị ai kêu dậy, nhưng mà lần này thì dì tui đúng là một vị cứu tinh đúng nghĩa. Tui thở phào nhẹ nhõm.
“Con cười tại vì thấy dì trúng số, khóc tại dì không cho tiền con” tui nhõng nhẽo nói.
“Mẹ cha mày, miệng lưỡi y chang ông già mày” dì tui vừa nói vừa xoa đầu tui “Thôi không cho tiền con đâu, mới nhỏ xài tiền chi nhiều. Chiều dì dẫn con đi ăn ốc ha?”
Tui khoái chí gật đầu lia lịa. Nhưng mà nhắc tới ông già thì làmtui hơi suy nghĩ một chút. Tuy chuyện như vậy nhưng ổng vẫn gửi tiền về cho hai mẹ con tui nên tui cũng bớt giận hơn xíu, dù gì thì cũng còn nghĩa. Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu, tui không lăn tăn gì nhiều.
Tới trường vẫn như mọi ngày trên chiếc “căng hải” chiến hơn chục năm. Vào lớp, phải học 4 tiết nhàm chán nữa haizzz. Tui vẫn như hôm qua, vừa ngắm mưa vừa suy nghĩ linh tinh. Đang suy nghĩ về giấc mơ tối qua thi...
“Bóc” Tui thấy đau rát dưới chân, lại cục bì nữa hả? Con mắm nào rãnh dữ. Tui mở ra coi thì có dòng chữ: “Cho mình làm quen nha hì hì”.
“Hì ba mày địch xì! Làm quen người ta mà không xuất hiện thì tao biết gửi thư lại cho ai?” Tui quăng tờ giấy đó vô hộc bàn ngồi ngắm mưa tiếp. Mưa mát lạnh.
“Bóc” cái nữa. đờ mờ con mắm nào man dữ bây?
“Bạn cứ trả lời vô tờ giấy rồi quăng vô hộc bàn hí hí” Lá “thư” thứ hai nói thế.
“Con này là ngựa à? Tối ngày hết hì rồi hí” Tui nói lí nhí. Mới đầu, thằng tui cũng định mặc kệ nó, nhưng nghĩ lại thấy vậy cũng kì, người ta nói mình
chảnh sao.
Xin cô ra ngoài đi VS, tui cầm theo tờ giấy đó với cây viết. Đem xuống nhà VS, tui chỉ ghi 1 chữ duy nhất lên tờ giấy: “ĐÉO”. Chắc cac bạn đang tự hỏi là ghi như vậy thì cần gì đi ra ngoài đúng không? Nếu vậy thì tui đâu còn là “thằng khốn” nữa.
Khịt mũi một cái rõ mạnh, tui khạc nguyên cục đờm to tổ chãng vô tờ giấy rồi gói lại đem lên lớp. Ngồi thêm 3 tiết nữa mà cảm giác lâu còn hơn khoãng thời gian Khương Tử Nha câu được cá thì:
“Reng reng reng. Xin thông báo với các em HS là trường chúng ta sẽ dùng chuông báo hiệu thay cho trống từ ngày hôm nay. Tiếng chuông vừa nãy báo hiệu là giờ ra về.” Tiếng thầy giám thị dõng dạc vang lên làm bà cô đang giảng say sưa phải ngưng giữa chừng nên mặt có vẻ khó chịu.
"Mẹ, nguyên cả trường này ai cũng làm biếng đến mức không đánh trống được à?"Tui vừa nghĩ vừa thu dọn đồ vô như mọi khi, không quên quăng tờ giấy vào hộc bàn cho con bé fan rồi tẩu về nhà.
Tới ngày hôm sau đi học, tui bỗng quên béng là có cô bé fan đang tức tối cho tới tiết cuối...
“Bóc” lại nữa hả trời, chưa sợ sao? Lần này thì tui cũng hơi bực nhưng có phần hứng thú coi con fan nói gì.
“Ở dơ như chó” Ơ, đúng là con gái. Bữa trước hi hí đủ kiểu giờ thì ăn không được nên quay quắt 180° ngay.
Tui đắt chí cười ra thành tiếng làm thằng kế bên tưởng tui ngắm được bé gái nào dưới sân đang nude tắm mưa không bằng. Sau khi trấn tĩnh, lấy lại phong độ đẹp trai (mà mập), dùng ngón tay chỏ nhét vô mũi mà ngoáy, móc ra cuc c*c mũi chà bá xong quẹt vô tờ giấy rồi quẳng luôn xuống đất.
Được 1 trận ốc no nê nhò cái miệng nịnh đầm hơi chuẩn. Ngày hôm sau đi học, không có hiện tượng bị lacoste quấy phá. Cuộc đời cứ trôi qua nhàm chán như vậy cho tới 1 buổi chiều nọ...
“Ki mập ơi Ki mập” - Tiếng thằng bạn kêu.
“Từ từ cu nhóc, anh mày ăn gần xong rồi, đợi xíu” - Miệng vừa nhai cơm, tui nói vọng ra.
Ăn một hồi cũng xong, tui để y nguyên đó, uống miếng nước rồi đi luôn(nói rồi tui hồi đó sướng lắm, ăn có người dọn lên, ăn xong có người dọn xuống. Giờ nghĩ lại thấy hư thiệt). Leo lên chiếc “hai cẳng” độ, 2 thằng con nít đi phá làng phá xóm.
Hình như có ma dẫn đường hay sao, tui lại đứng trước căn nhà xanh lộng lẫy thêm lần nữa. Tiến tới gần thì nghe thoang thoáng tiếng nói con gái nghe trong vắt:
“Bo ơi, tao buồn quá người tao thích ghét tao” đứng núp vô gốc cây tui nghe tiếp (tính vốn nhiều chuyện). COn bé đó tiếp:
“Thái sao chơi dơ quá, nhìn dễ thương vậy mà... hic hic” - Hả hả?! Tui có phải là nhân vật đẹp trai mà chơi dơ dách lầu kia không?
Nghe tên mình được xướng lên thì tui cũng thấy khoái khoái, mà nhìn vô nhà con fan thì...
“Má ơi, con Minh xe lu trong lớp đây mà” - Tui xém nữa la toáng lên. Hèn chi nó không dám xuất đầu lộ diện. Hên là mình lạnh lùng vđ, nếu không thì bị em này nghiền thì không còn đường về với Mẹ. Ơ mà sao trong mơ mình thấy chó nó tên "Đô La"? Nó là con ông Bốn sao? Đang vẩn vơ với đống câu hỏi trong đầu thì:
“Làm gì vậy mạy?” - Thằng bạn hỏi
“Gì đâu, tao nhiều chuyện chút, về chưa?” - Không lẽ nói nhỏ này fan tao để nó cười cho thúi đầu à?
“Không "đùng đùng" hả?” - Nó nhắc lại nhiệm vụ cao cả.
“Ngu, có người kìa” - Tui nhắc nhở nó.
“Đâu?” - Nó trèo thoăn thoắt lên cây, nhìn vô rồi nói tiếp: “Mẹ tưởng gì, con gái mà cũng sợ.”
Không lẽ giờ tui kể cho nó nghe chiến tích của em Minh xe lu cho nó nghe là ẻm đã quật cho vài thằng khóc, rồi cả vác dùm luôn cái cặp cho con bạn rồi 2 đứa đi bộ về? Nhưng thôi kệ, không thể mất mặt được.
“Ừ, tao đứng ra đằng xa trước, mày ốm dễ chạy hơn.” - Tui vừa nói vừa thủ thế chạy.
“Nớp(noob)! Nhìn tao nè.” - Cu cậu lấy cục đá bự chà bá nện vô cánh cổng nhà bé Minh xe lu cái ầm.
Hai thằng vừa chạy được vài bước thì nghe bên trong nhà la á cái của xe lu.
“
Dm mấy thằng chó mất dạy, Bo, cắn tụi nó cho tao!” -Tiếng của ông Bốn vừa thả dây xích ra cho con chó nhà ổng “ăn tối”.
Ông Bốn không khủng như trong giấc mơ của tui, mà thay vào đó là 1 ông mập đầu hói bụng phệ chạy không nổi.
Cũng hên là tui chạy trước một quãng khá xa nên con chó dí được chút xíu rồi đứng khựn lại. Chác tại xa vùng lãnh thổ của nó nên nó nhát.
Tui với thằng bạn vừa thở vừa cuối xuống lụm gạch để phang con chó thì nó chưa gì đã quay đầu bỏ chạy. Lúc này thì ông Bốn mới chạy ì ạch tới.
“2 thằng mấy dạy &*^^%%*^&(&*^%$” Ổng chửi ghê thật. Nãy giờ, tụi tui im để thở nhịn cho ổng chửi.
“Bốn lù Bốn lù Bốn lù” 2 thằng tui nghỉ khỏe rồi giờ tới lượt tụi tui "trả lễ".
“Bo cắn chết mẹ tụi nó!” Ổng tức tối không làm gì được nên kêu con chó xử tụi tui giùm ổng.
Ác cái, giờ có chủ nó ở đây nên con chó manh động không lường. Nó chạy tới tụi tui như thấy xương thì:
Phập- tiếng cái ss của thằng bạn bị táp. Hên là tui biết trước nên chạy trước nó rồi, còn nó chạy sau.
Nó la thất thanh nhưng vẫn cố chạy tiếp, được một đoạn thì con chó không dí nữa. Thằng bạn khóc lóc tùm lum lên. Bà già nó chạy ra, chửi quá trời chửi. Chửi chưa đã bả còn mắng vốn Mẹ tui là tui bày đầu đi bắt chó để bị cắn.
Thế là tui bị trận đòn no nê của Mẹ. Ức lắm chứ nhưng vẫn cam chịu chứ không lẽ giờ phân minh, mà có phân minh cũng không được gì. Tối đó tui năm suy nghĩ cách phục thì lão Bốn lù.
Ngày hôm sau tui vẫn tới trường bình thường như cân đường hộp sữa. Lén nhìn bé Minh xe lu thì hình như nó đang nhìn trộm mình thi phải? Rùng mình phát, tui cố gắng hết sức mình bước tới em Minh xe lu bắt chuyện:
“Minh đi sinh nhật Thái không?” - Tui dè dặt hỏi.
“Hả sn Thái hả? uhm uhm không biết sao nữa...” - Bà nội nói chuyện dẹo ớn, ráng lắm mới không nổi da gà!: “Cũng được, nhưng mà Minh không biết nhà Thái hihi.” - Thôi còn nghi ngờ gì nữa, cái "hihi" này thì lầm chỗ nào cho được?
“Ừ có gì Thái mời Minh sau cho.”
“Ngày mai là ngày cuối rồi, nhanh nha Thái” - Ặc! mới vừa làm giá đây giờ đã hối rồi.
Hà hà trúng kế sói rồi nhá. Kế hoạch là vầy: Tui sẽ tới nhà nó trả thù con chó Bo đó. Xong chạy một mạch tới nhà thằng bạn. Nếu thành công: Thông báo cho nó luôn, coi như ae trả thù cho nó. Nếu thất bại: Có nghĩa là ổng đuổi theo tới nơi thì ít ra ổng cũng mắng vốn bà già thằng bạn. Vậy thì mình trả thù vụ bà già nó mắng vốn bà già mình với cả nó cũng đểu với mình trong mơ luôn.
Tối đó, tui xách cây giàn ná tiêu chuẩn ISO 9001 ra 1 thân 1 mình đi tới nhà bác Bốn lù quí hóa với một miếng xúc xích nhỏ. Tới nhà lão Bốn, hình như hôm nay nhà ổng ngủ sớm thì phải? Tắt đèn tối thui.
Để tui tả nhà ổng xíu: Cổng nhà ổng hơi hở phần dưới xíu chứ không kín mít hoàn toàn, bên trong là 1 phần sân nhỏ để xe xong mới tới cánh cửa của căn nhà.
Quay trở lại với chuyện kế hoạch: Hình như con súc sinh ngửi thấy tui rồi thì phải, nó chu cái mỏ qua cái khe dưới của cánh cổng vừa định sủa thì tui quăng ngay cho nó mẫu xúc xích tui đem theo. Súc sinh đúng là súc sinh, nó ăn như chó (ờ mà nó đúng là chó còn gì?).
Mới vừa xong với miếng đó nó lại chu cái mỏ nó ra ngoài khe cửa để đòi miếng khác. E thì đoán chắc là vậy rồi nên giương giàn ná với hết lực của thằng nhóc 11 tuổi canh sẵn nó nên nó vừa chu mỏ ra thì:
“Bốc” Tiếng cục bay trúng mỏ nó với vận tốc âm thanh nghe đã tai sao.
“Ẳng ẳng ẳng” Tiếng nó kêu nghe bỏ ghét thật, cơ mà nó kêu nghe có phần tội tội như đang khóc.
Đúng là tham thì thâm, chưa dừng lại ở đó tui còn tiếc rẻ cái chuông nhà nó. Lấy thêm cục đá to, tui đập thẳng tay vào cái chuông nghe ê tay. Cái chuông bể cmnl lòi dây điện tùm lum.
“Thái làm gì vậy? Bo bị gì rồi ba ơi.” - Thôi bỏ mẹ rồi, con xe lu đó thấy tui.
“Huhuhu, thằng... ơ... Thái làm gì vậy?” - Nó nức nở nói.
Ngu thế không biết, hành hung xong con súc vật đó thì chạy đi, còn đứng đó lóng ngóng làm nó nhìn từ cửa sổ xuống ngay mặt tui. Trăng cũng sáng nữa nên làm sao nó nhìn lầm mặt tui được...
Tui chạy 1 mạch về nhà... thằng bạn thông báo cho nó. Nó vỗ tay chan chát cười chảy nước miếng. Nó đâu biết thằng tui nơm nớp lo sợ cho ngày mai đi học. Rồi cả năm sau, 2 năm sau nữa. Nói hồi tui về nhà ngủ, không biết ngày mai ra sao...
Sáng ngày hôm đó là ngày cuối cùng của năm lớp 6, tui bước vào lớp mà lòng nặng trĩu. Tui đảo mắt 1 vòng quanh lớp thì đập vào mắt tui là em Minh xe lu đang đứng đó nhìn tui chằm chằm với cặp mắt đỏ hoe. Chắc đêm qua khóc nhiều lắm.
“Thằng chó, Bo đang hấp hối ở nhà kìa.” - Nó vừa nói vừa tiến lại gần tui. Chắc tui mềm xương với nó quá. Tui đang chuẩn bị chạy thì
“Tao biết mày chạy nhanh lắm, nên tao không hèm rượt đâu. Chiều nay ba tao lên trường giết mày!” - Nó chọn cách dưỡng cho mình lành lặn để ba nó dần mình....
Sao hôm nay tui muốn tiết học kéo dài ra thế nhỉ? Thấy cô vô lớp toàn dạy đời, hè phải làm sao, lên lớp mới thế nào bla bla. Như bỏ ngoài tai, tui nằm dài trên bàn học như chết rồi.
“Nay bị gì vậy mậy?” - Nghĩa tai ghẻ hỏi tui (thằng ngồi kế bên, tai bị ghẻ từa lưa).
“Tao sắp chết rồi mày ơi.” Tui than thở.
“Sao?” - Nó hỏi tui.
“Ừ thì vầy nè:...” - Kể chuyện có xíu mà gần cả nửa tiếng, cu cậu cười sặc sụa, rồi hỏi đi hỏi lai thật không làm tui kể chuyện lâu vật.
“Ra về theo tao” - Nó nói.
“Chi?” - Tui làm ra vẻ khó hiểu, hỏi nó.
“Đăng sau trường có vách tường hơi cao, mày leo qua được thì bên kia vách tường thì bên đó sẽ là đường XXX, lúc đó mày chạy về nhà thoải mái.” - Nó nói mà tui như mở cờ trong bụng.
“Mẹ, sao cả năm d’ chỉ tao?” - Tui giả bộ bực hỏi nó mặc dù trong bụng mừng bỏ mẹ.
“Mày coi cái tướng mày kìa, má mập ú mà đòi leo trèo.” - Nó xát muối trái tim tui.
“Ra về mày coi tao.” - Tui chắc nịch.
Rồi giờ về cũng tới, con xe lu nhìn tui như muốn ăn tươi nuốt sống tui. Hình như nó muốn ôm tui lại đem ra ngoài cho ba nó luôn thì phải. Tui không còn cách nào đành phải
“Khạc... chú” - 1 cục đàm béo ngậy bay thẳng vào giữa trán con bé.
“Thằng ở dơ” - Nó vừa chạy vô nhà VS nữ vừa la làng. Ai kêu nó ở sạch chi ráng chịu. Thằng Nghĩa tai ghẻ nãy giờ đứng nhìn không hiểu gì.
“Dm lẹ lên dẫn tao ra chỗ đó!” - Tui quát nó.
Nó dẫn tui ra chỗ cái tường sau trường, chu choa ơi nó cao kinh khủng, đã vậy còn có kẽm gai phía trên. Nó có lẽ dễ cho mấy thằng ốm, nhưng mập như tui thì hơi khó Nhưng hết cách rồi đành phải vậy tôi.
Tui leo lên một cạch cực nhọc. tui cố gắng hết sức nhưng cứ rớt xuống lại hoài, thời gian thì không có mà cứ vậy hoài chắc hồi ông Bốn xé tan tui ra luôn quá. Tui kêu thằng Nghĩa đỡ tui, tội nghiệp thằng con, ốm nhom mà còn phải đỡ tui đứng lên... tay thằng cu.
Văn tui dở nên không biết tả đoạn leo qua vách tường ra sao. Đai khái là quần tui bị vướng vào cái mớ kẽm gai(xém xíu nũa trúng cái mà các bạn biết cái gì rồi đó). Lúc đó con Linh xe lu chạy tới định níu tui xuống.
Hoảng quá rồi, thằng tui thay vì tháo mớ kẽm gai đang vướn ở đáy quần rồi mới nhảy xuống. Tui nhảy xuống đại luôn.
“Rẹt” tiếng cái quần bị rách. Lúc đó còn nhỏ, chưa mặc sịp nên hàng họ cứ gọi là lộ cả ra. Lấy cặp che đáy quần bị rách lại, tui về nhà trong sự mắc cỡ. Về thì cũng bị người nhà tra hỏi, tui chỉ nói là bữa cuối giỡn qua nên vậy. Tắm rửa ăn cơm xong xuôi một ngày mệt mỏi. Tối đó tui cứ lo nghĩ không biết năm lớp 7 sẽ ra sao đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...