Tôi Đã Từng Là Thằng Khốn
CHAP 38
Tui nghe câu đó vang lên mà giận thấy ghê, đang tính tiếp cận con mồi mà tự nhiên bị phá bỉnh bực bội dễ sợ bực bội. Nhưng đâu thể nào trốn khỏi được nên cũng cố gắng lê lết tấm thân ngọc ngà xuống phòng giám thị. Vừa xuống dưới đã thấy bà cô hiệu phó khó ưa chạy tới mắng nhiếc:
-“Ơ có phải thằng này không? Em làm gì mà kéo băng kéo nhóm đánh nhau thế?”
Tui chưa kịp nòi gì đã bị bả nhảy vô họng:
-“Năm ngoái đã cắt tóc giang hồ băng nhóm rồi, năm nay lại kiếm chuyện đánh nhau. Em có sợ bị đuổi học không hả?”
-nói thật chứ 12 con giáp nên có thêm một con nữa là con ếch và người cầm tinh là bà cô già hiệu phó chết bầm này. Vừa xấu xí vừa ồn ào lại còn nhảy lung tung nhảy bổ cả vô miệng người ta không cho ai nói gì!Tui định cướp lời bả thì nội công thằng tui không bì kịp, lại bị bà cô già nhảy vô miệng nói tiếp:
-“Em hù gì người ta mà hôm nay thằng Khang không dám đi học luôn vậy?”-dm thằng nhát chết!
Tui lúc này mới có cơ hội nói chuyện, gì chứ Thái này văn võ song toàn. Nói chuyện không thua ai nhé:
-“Dạ thưa cô, em xin lỗi vì đã làm phiền thầy cô. Nhưng thật sự em đâu đánh đấm gì bạn đâu.”
Mụ ta như heo nái bị chọc tiết, lồng lộn lẹn gào thét với giọng bắc(không phân biệt nhé, tả chân thực cho bạn đọc dễ hình dung):
-“Em nói thế mà nghe nọt tai á? Em nói gì nàm suy sụp tinh thần người ta hả?”-đúng thật lạy cái miệng mụ già này luôn. Cái gì cũng chế ra được!
-“Cô cho phép em nói nhé. Đúng là em với bạn Khang có mâu thuẫn, nhưng tụi em lựa chon phương pháp giải quyết bằng lời nói chứ không bạo lựa như cô nghĩ.”-dám cá đây là lần đầu tiên có đứa nói chuyện với bà cô như vậy.Nên bả có phần ngạc nhiên và tức tối.
-“Còn trả treo ư?”-bị cứng họng đây mà.
Thấy tui với mụ có vẻ căng thẳng, thầy củ khoai gì đấy không nhớ tên mới chen vô:
-“Thôi giờ chuyện chưa tới đâu thì đừng làm lớn. Thằng Thái thằng Khang viết bản tường trình coi.”-à thì ra là mụ này muôn chơi chiêu đây mà.
Thằng Khang núp lùm nãy giờ. Hiệu phó mà dùng chiêu trò rẻ tiền thế này thì thôi, thua!Rồi tui cũng đặt viết xuống nằn nót từng chữ chiếu theo bản chữ cái của bác sĩ… có mình tui đọc được. Bên thằng Khang thì cũng hí hoáy vài chữ. Đéo biết nó viết gì. À quên kể là hôm đó nó có thằng bạn chí cốt gì gì của nó đòi kéo băng nhóm gì lên đâm chém tui, tui thì không nói gì chỉ im lặng và nói:
“có chém tao thì chém cho chết chứ đừng để sống nha.”
Và sau đó là 1 tràn hâm dọa của thằng cu, tui bỏ ngoài tai.
-“Ba thằng này mời PH hết lên đây!”-lại là mụ già khó tính.
Tui muốn chém muốn giết gì cũng được nhưng đừng mời PH-đó là điều cấm kị trong giang hồ!Ủa mà ba thằng nào? Tui thằng Khang, với ai? Nghe có tiếng lết dép xà xà, tui quay ra thì thấy thằng hôm qua hù dọa đây mà, nó làm gì ở đây?Tả thì dài dòng, nói chung nó đem băng nhóm nó lên bụp thằng nào đấy nhưng không may bị tóm. Sẵn tiện bà cô mời PH 3 thằng luôn. Thằng Khang gọi ba nó, tui gọi Ngoại. Cuộc nói chuyện như sau:
-“A lô Ngoại?”
-“Ừ, Lucky hả con sao con gọi về nhà?”
-“Ngoại lên trường con cái nha, có chuyện…”-“&^&(&%$#$%^&*()_(*&^%$#”-đến nỗi tui phải cúp máy ngang luôn chứ để nghe chắc thủng màn nhĩ.
Vì nhà gần trường nên khoảng 10 phút sau là Ngoại có mặt hỏi hang mấy bà cô tình hình ra sao. Dm chuyện nhỏ xíu mà bà mụ già phăng ra thấy ghê, nào là năm ngoái băng nhóm, năm nay chuẩn bị đánh nhau nhưng nhờ đội ngũ nhà trường nên đã kịp thời ngăn chặn, nhờ nhà trường nên đã ngăn chặn được một vụ thanh toán đẫm máu vâng vâng và vâng vâng.Nghe bả nói mà mệt, bả vừa dứt câu xong thì ba thằng của nợ kia cũng tới. Chào hỏi giới thiệu này nọ, đúng là dân nhà giàu đạo đức ảo mệt vãi. Ngoại tui cũng trình bày khôn khéo như sau:
-“Chú thấy nó lớn con vậy chứ còn con nít lắm, ở nhà nó chọc mấy đứa em khóc hoài à. Rồi cởi trần chạy vòng vòng chơi với mấy đứa con nít trong xóm nữa.”
Thằng Khang cuối mặt xuống cười, đúng là ngu mà! Cái thằng chưa trải đời. Ba thằng Khang có hỏi tui sao quýnh lộn, tui đáp:
-“Dạ thưa bác, tụi con chỉ hiểu làm nhau thôi. Bác cho con xin lỗi bác và bạn.”-tui cúi đầu khoanh tay xin lỗi ba thằng Khang.
Ba nó có vẻ nhận ra tui là thằng cáo già nên có phần ái ngại cho con trai mình. Tui biết ngoài mặt ổng vậy chứ bên trong cũng không đánh giá thấp tui đâu. Dân kinh doanh mà, cái đầu không ngu.Rồi mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, không thằng nào bị gì cả mà chỉ cảnh cáo nhẹ. Hà hà không ngờ dùng miệng giải quyết vui ghê, tui bắt đầu thích sử dụng nó nhiều hơn rồi đấy.Lên lớp thì tụi bạn nhào nhào tới hỏi han này nọ, tui trả lời qua loa mấy câu rồi cũng tới giờ ra chơi….Tui hôm nay không muốn ngồi trong lớp với lũ bạn mà đứng ngoài ban công một mình nhìn xuống sân trường. Bỗng có người tiến tới từ đằng sau. Quay ra thì đó là Uyên(còn nhờ không? Bồ thằng Đông mập chí cốt của tui, nhưng lúc đó chia tay rồi)
-“Thái bị gì dạ?”-Uyên mở lời.
-“Ờ không có gì đâu Uyên.”…Tui thấy hai đứa đứng im lặng vahy65 cũng hơi tẻ nhạt nên gợi chuyện”
-“Uyên còn nhớ bữa Uyên sẽ nói Thái một chuyện cực kì quan trong không?”-đúng là cách đó mấy bữa Uyên có nói với tui như vậy. Hỏi hoài không trả lời.
-“Hì Thái nhớ dai quá ha?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...