CHAP 30:
Tui đi mà tâm trạng không vui tí nào, nhìn ngắm đường phố rồi ngủ, ngủ dây rồi lại nhìn đường nhìn xá. Tới nơi thì tui cũng cố gắng hòa đồng vui chơi nhưng hình như chuyện đó hơi khó cho 1 thằng nhóc thất tình. Thất tình? Tui dùng từ đó vào trường hợp này đúng không nhỉ? Thông thường khi 2 người yêu nhau rồi chia tay thì mới gọi là thất tình. Còn tui, tình cảm chỉ có từ 1 phía mà thôi…
Ra tới Nha Trang vài ngày thì tui cũng tắm táp giả bộ vui vẻ. Điều duy nhất làm tui chạnh lòng là khi thấy người ta thả diều thì tui chợt nhớ đến con diều có 3 chữ T kia
Thú thật thì hè năm nào cũng được đi biển nên khi tắm như vậy thì tui cũng thấy không có gì đặc biệt. À mà có 1 điều cực kì đặc biệt. Tại Nha Trang có 1 quán nem nướng ngon kinh khủng. Mọi thứ đều trên cả tuyệt vời từ độ sạch sẽ, cung cách phục vụ, miếng nem thì vừa thơm vừa ngon, nướng vừa đủ độ. Nước chấm thì chua chua ngọt ngọt mặn mặn tạo cho người ăn có cảm giác như thể đầu lưỡi mình vừa chạm vào me, đường, nước mắm cùng một lúc vậy. Bàn ghế thì gọn gang, duy nhất chỉ có điều tui không thích là quán có quá đông khách nhưng bàn ghế thì không đủ nên người nào muốn ăn phải đợi. Ngoài ra thì còn món bún sứa khó có lời nào có thể chê khi mình chấm con sứa vào chén nước mắm cá cơm tươi làm tại gia rồi đưa ngay vào miệng. Kỉ niệm chỉ đẹp khi nó gắn liền với đồ ăn.
Còn chuyến đi Đà Lạt thì khá thú vị khi mà thời tiết thay đổi bốn lần trong một ngày, đối với thằng nhóc ở Sài Gòn nhỏ đến lớn như tui thì cái lạnh và sương mù dày đặc khi trời chuyển tối thì quả là 1 trải nghiệm tuyệt vời. Tui nhớ không nhầm thì bữa đó trời khá lạnh và có mưa phùn nhẹ, thằng tui mặc quần jeans, áo khoác ecko(thời đó hình như chưa ai biết tới), điều đặc biệt là khi tui đội nón len làm cho cặp mắt đã to nay càng to tròn, má môi ửng đỏ lên vì lạnh(mợ nó sao tả mình như con gái thế này). Thằng tui có mướn một chiếc xe đạp đôi, tui cùng với thằng em đạp vòng vòng hồ Xuân Hương(không biết nhớ tên có đúng không nữa) đạp lòng vòng trong khi người ta ai nấy cũng có cặp có đôi làm tui thấy chạnh lòng. Thằng em thì nói tiếng Việt không rành nên đôi khi nó nói Vietlish(tiếng Việt+English) làm éo hiểu gì hết.
Thôi kệ cho nó muốn nói gì nói, tui cứ đạp xe thong thả mà tận hưởng không khí se lạnh trước khi về lại lò lửa “Sài Gòn” đang đạp ngon lành thì tui nghe có tiếng xì-po tạch tạch đằng sau, dự là có biến nên tui quay lại thì đập vào mắt tui là 2 chị tầm 21 22 tuổi da trắng má đỏ môi đỏ đầu nhuộm hơi hơi vàng, một chị áo đỏ một chị áo xanh dương tay dài bó sát người làm thằng tui không thể nào không liên tưởng đến JAV
Biết là có ý gì với mình nên tui giả bộ Việt Kiều sổ 1 2 câu Vietlish:
-“Hey, bay zòa mềnh ti tau, lát gùi?(bây giờ mình đi đâu, lạc rồi)-tui đang sẵn trớn quay ra tia 2 chị nhưng sợ bị phát hiện nên giả bộ nói chuyện với cu em luôn.
Tôi nghiệp thằng cu, nói tiếng Việt chuẩn chưa chắc gì nó hiểu còn đang này tui nói Vietlish nữa thì bố ai hiểu cho nổi. Nó cứ ngớ ra nhìn tui mặt như cún
Hai bà chị lúc này cũng đã chạy vượt lên mặt tui, vừa cười lộ má lúm đồng tiền vừa nói:
-“Đi theo chị nè em, chị dẫn về nhà cho.”-ôi hai chị làm em tê người.
Đoạn tui quay sang nhìn 2 bà chị mà mặt ngơ ngơ, xong nói:
-“Ay vãy(ai vậy)?”
Như hiểu được Vietlish, chị ngồi sau nói:
-“Hong có quen, mà thấy cưng dễ thương nên muốn dẫn cưng đi tham quan
Đà Lạt xíu thôi.”-thôi rồi, điệu này ngày mai có tim trên báo 2 thiếu nữ cướp hiếp một nam sinh lớp 9 chắc luôn.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì vào thơi đó, con gái đi xì-po thì không phải dạng vừa. Và điều dĩ nhiên là con quan. Tui thì nhỏ giờ luôn luôn không thể nào từ chối các cô gái xinh đẹp nên đồng ý theo chị luôn.
Nhắc tới những chị lớn tuổi xinh đẹp, tui còn nhớ hình như hè năm lớp 5 có đi pa-tin cùng một vài ông trong xóm. Vô trỏng có biết đi mẹ gì đâu, toàn té. Dm mấy cha nội đó chứ, dẫn mình đi theo tưởng làm gì ai dè để hút gái nhờ vào độ dễ thương của tuitheo ý kiến riêng của tui thì hình như mấy đứa con nít trắng trẻo mập mạp mắt to lúc nào cũng hút các chị thì phải?
Mợ nó chư đi vô trỏng toàn bị các chị đè ra nựng má, có chị dễ thương nhưng mà ra mồ hôi hôi quá. Có chị mùi thơm, nhưng quay mặt ra thì tui tưởng chị đó là sanh đôi của má Năm. Duy nhất có một chị vừa đẹp lại vừa thơm, dựa theo trí nhớ kém cõi của bản thân thì hình như chị đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa Ngô Thanh Vân và Elly Trần thì phải. Mặt thì đẹp lạnh lùng thanh tú, còn cơ thể thì… tui biết chị giống Elly vì dây giày tui hay xúc ra, phần chị thì mặc áo hở cổ và cứ thế mà cúi xuống buộc dây giày cho tui.
Chị còn nắm tay tui dẫn đi pa-tin nữa, đôi khi vì mất thăng bang mà tui té vô người chị, vì lùn nên mặt tui đập vào 2 quả xôi thịt, cơ mà hôi nhỏ ngu vãi, bà chị đó không mắc cỡ thì thôi chứ tui cũng đéo hiểu sao tui lại cố gắng hết sức để không đập mặt vào đó. Nói thì nói chứ tới cuối buổi tính sơ sơ cũng ụp mặt vô đó trên dưới chục lần. Chưa hết, chị còn mua cho tui kem với nước uống nữa. Chị có nói mỗi sáng chủ nhật chị đều chơi ở đây, em cứ ra chị tập cho đi pa-tin. Điều dĩ nhiên là mấy cha nội kia bu tui với chỉ như kiến, mà tội nghiệp mấy ông kia lắm. Bị chị đẹp quăng mấy tỉ cục lơ mà vẫn bám theo như cún.
Lúc về tới nhà thì Mẹ thấy tui bầm nhiều quá nên không cho đi nữa, mấy ông anh trong xóm cứ nói là chị đẹp sáng chủ nhật nào cũng hỏi thăm mấy ông anh tui kêu dẫn tui ra để chị tập. Sau này khi lớn có thể tự đi một mình ra chỗ đó thì chị đẹp không thấy đâu
Quay lại đoạn 2 chị xì-po, tui nghe 2 người đẹp nói vậy nên cũng nhẹ nhàng sổ Vietlish:
-“Má mi dắng hong đượt nói chiệng dí ngươi lá(mẹ dặn không được nói chuyện với người lạ)”-tui biết là đối với mấy chị nói chung thì càng làm giá mấy chị càng khoái.
Trúng bẫy rồi nhé, 2 chị xì-po cười phá lên nói:
-“Trời, chị vậy không lẽ làm gì em hay sao. Đi chơi đi, nha năn nỉ đó.”-chi ngồi
sau dơ hay tay ra trước ngực với cái môi trề ra vẻ cầu khẩn dữ lắm. Chị ơi chị à, ai kêu chị lấy tay che lại tạo hóa đẹp nhất của thượng đế cơ chứ?
-“OK, zờ con đi heo hả(giờ con đi theo chị hả)?”
Nói rồi 2 chị đó cũng kêu tui tấp vô quán đồ nướng gần đó. Đà Lạt có cái hay là dọc lề đường có nhiều hàng quán đồ nướng, thử tưởng tượng vào một đêm trời lạnh mà được ngồi kế lò than để sưởi ấm, chưa kể là cơ số các mùi như bắp, khô mực, ốc, nem, thịt nướng các loại thì còn gì bằng. Chị áo xanh mới vừa vô quán đã nói:
-“Cho con như cũ bác Ba!”-hình như đây là quán quen của chị thì phải. Cũng hay, ít ra bà này cũng không phải dân tầm bậy không quen biết ai.
Trong thời gian chờ đợi thì 2 chị có hỏi tui mấy thứ như:
-“Hai đứa tên gì?”
-“Thái and Tom.”-em tui tên Thương nhưng nickname của nó là Tom vì người Mỹ không đọc được chữ Thương.
-“Chu cha tên tiếng Việt luôn kìa, cưng quá cưng quá!”-mặt tui không tròn, nên việc ná phúng phính là đều không thể. Hai bà này cứ nựng má tui riếc, có thịt tí nào đâu mà nựng trời?
-“Hai Em ở đâu tới đây đúng không?”-chị áo xanh hỏi.
Thằng em tui thì làm sao hiểu nỗi câu đó, nên nó ú ớ. Riêng tui thì:
-“Yes!”
-“Mỹ hả?”
-“Yes!”
-“Ba hay mẹ em là người Mỹ hả, nhìn em lai dể thương ghê.”
Sự thật thì tui mang bốn dòng máu trong người. Chuyện là vầy: Ông nội 100% Hoa, bà nội 50 Pháp 50 Thái, nên ông già tui 50 Hoa 25 Pháp 25 Thái. Tới đời tui thì mẹ là 100% Việt nhưng nhìn có nét gì đó khá Ấn, 2 người đó lấy nhau đẻ ra tui là 1 thằng hỗn tạp từa lưa.
Tui giả bộ không hiểu câu đó nghĩa gì nên im im. Dường như biết tui không hiểu, chị áo đỏ hỏi tiếp:
-“Em em hong biết nói tiếng Việt hả? Em sao biết nói hay dạ?”
-“Em hon đước học Vietnamese, con có học Vietnamese.”-tui rặn rặn trả lời từ từ.
-“À, vậy hả. Con nít nước ngoài nói tiếng Việt nghe cưng quá mày ơi.”-chị áo đỏ vừa nói vừa nựng mặt tui, dm người gì đâu mà tay thơm vãi.
Vừa lúc đó đồ ăn cũng dọn lên bàn, nào là khô mực, ốc, bắp, nem, thịt nướng đủ hết. Người hay heo mà ăn dữ vậy không biết.
Tui thì nãy giờ đói, gặp sức đang lớn nữa nên 2 chị cứ nhìn tui ăn mà cười tít mắt. Lâu lâu tui còn được 2 chị lấy khăn lau mép cho vì ăn dữ quá nên dính nữa. Lúc này đây thì đúng là Đà Lạt lãng mạn thật. Tui làm dĩa này qua dĩa khác mặc kễ cu em được chị áo đỏ đút cho ăn.
Ăn no nê xong rồi hai chị dĩ nhiên là tính tiền. Chưa hết, 2 chị còn tháo cho tụi tui 2 cặp bao tay mà 2 chị đang đeo nữa vì sợ tui đạp xe về lạnh bệnh. Tui có điều hơi vô ý tứ là tại sao không hỏi tên người ta hay số điện thoại gì đó trên suốt quãng đường 2 chị đưa tui về lại khách sạn tui mướn. Trước khi quay xe đi chị áo xanh còn đá lông nheo tui một phát rồi mới rồ ga đi mất trong làn sương mù và cả khói của xì-po nữa.
Ông già thấy tui đi lâu quá cũng la tùm lum rồi hỏi ăn uống gì chưa sao dẫn em đi lâu quá tội nghiệp nó còn nhỏ này nọ. Tui thì vâng vâng dạ dạ vậy thôi chứ tui biết thằng cu sướng rân, lâu lâu được hai tiên nữ đút cho ăn rồi hun mấy phát nữa thì lấy đéo gì mà không đê mê. Phần tui thì tối nằm ngủ ôm 2 cặp găng tay kia đánh 1 giấc ngon lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...