CHAP 25:
-“Cũng là Thắm thích Thái luôn.”- Thắm nói.
Thấy tình hình có vẻ như sắp phải hun nhau như trên phim rồi, tui sợ dơ nên mới nói:
-”Thôi ra đồng thả diều đi trời sắp tối rồi.”
Hai đứa đi ra đồng thật mát, Thắm thì nắm con diều, thằng tui thì chạy ra xa đếm 1 2 3 cho Thắm buông diều ra. Đúng là hương đồng gió nội, làm phát được luôn. Con diều mang tên TTT đang bay trên bầu trời quê kia nhìn thật đẹp. Thắm mới đòi thả thử. Đó giờ toàn thấy tụi con trai chơi thôi chứ chưa tự làm với thả bao giờ. Thắm khéo gì khéo chứ nhìn Thắm thả diều tui phát bực, không biết buông thả ra sao, cầm mạnh sợ cước cắt tay.
Tui đi lại gần rồi cầm tay Thắm chỉ luôn. Nói hồi lâu mới thấy Thắm nhìn tui chằm chằm. Giật mình mới biết là nãy giờ cầm tay Thắm. Cơ mà tay con gái lạ thật, cầm hồi mồ hôi chảy ra từa lưa đùa chứ nó mềm mềm trắng trắng lạ lắm. Bình thường nhát gái thì nhát chứ bữa nay mạnh dạn cầm vô luôn, giả bộ nói tiếp. Phần Thắm thì để im luôn, sướng vật!
Cứ thế hai đứa thả cho tới khi nào trời sụp tối mới về, nhìn cảnh Thắm cười tít mắt để lộ chiếc ranh khểnh mà tui cứ thấy yêu làm sao được ấy.
Lúc về thì mợ nó nằm ôm tay mà ngủ một giấc ngon như chưa từng được ngủ. Còn phần con diều thì Thắm dành nhưng tui làm quá Thắm mới đưa tui giữ. Phòng mốt có quen em nào tên T thì còn đem ra dùng nữa chứ
Còn 5 ngày trước khi tạm biệt
Sáng hôm đó bị ông già kêu dậy đi gặp bạn ổng, mà hình như ổng chỉ muốn khoe con hay sao ấy. Nhà bạn gì đâu mà phải đi phà rồi này nọ tùm lum mệt muốn chết! Qua nhà bạn ổng tự nhiên ngồi không coi mấy ông già nhậu chán ơi là chán. Vẫn như thương lệ là vài lời có cánh khen tui đẹp trai này nọ từ mấy người đó. Nói thật là tui chán ngấy rồi(tdtt)!Ba cho con về với Thắm đi ba
-“Anh Thái hả?”-có người vỗ vai tui từ đằng sau khi tui đang ra sau vườn coi mấy trái khổ qua nhìn ngộ.
Quay ra thì thấy 1 thằng cỡ tuổi tui với cặp mắt kiếng nhìn mặt mắc cười hơn mặt Mr.Bean lúc rặn ỉa. Tui trả lời:
-“Ừ.”
-“Có phải anh đánh thằng Cọp tơi bời luôn đúng không?”-không ngờ chiến tích đáng thằng giặc đó truyền tai nhau đến tận chỗ này. Thằng âm binh kia nổi tiếng tới mức đó sao?
-“Ờ thì hên thôi.”-tui giả bộ khiêm tốn chứ thật ra tự hào bỏ mẹ.
-“Em ghét thằng đó lắm, lúc nào cũng chặn đường tụi em xin tiền. Không cho thì nó đánh.”-tội nghiệp thằng cu.
-“Vậy hả? Kì cục quá ta.”
-“Em kêu ba em nói với ba anh dẫn anh theo đó. Anh nói nó đừng ăn hiếp em nữa nha.”-DKM mày thằng cu thì ra là mày hại ông! DKM mày thằng fan cuồng! DKM! DKM! Mày không để tao yên vui với Thắm được à?
-“Mày kêu ba mày nói với ba tao dẫn tao tới hả?”-tui làm mặt giận dữ.
-“Dạ sao vậy anh?”-thằng cu có vẻ cúm thì phải. Nhìn mặt nó tội như chó con sắp vô nồi nên tui cũng thấy tội tội mà dằn lại.
-“Ừ không có gì, mày tên gì?”
-“Ba Lá.”-sao dưới quê họ không đặt tên cho con cái đẹp đẹp một chút nhỉ? Cơ mà chú này tên Ba Lá như biểu tượng Adidas chứ đùa à.
-“Ờ, chán quá có gì chơi vui vui tí Lá?”-tên thằng này đọc nghe câu chữ mình vần quá. Anh thích chú rồi nhá. Ơ đm vần nữa
-“Anh biết bấm qui tính hôn?”- qui tính mới chịu=))
-“Ờ biết, sao?”-thằng cu hỏi câu dư thừa.
-“Ra quán điện tử gần nhà chơi.”-nghe mà tui như vó được vàng, vùng sâu vùng xa mà có cái đó thì còn gì bằng. Cũng đã hơi lâu rồi không game giếc gì.
Hai thằng tung tăng ra quán “qui tính”. Đảo mắt một lượt thì quán “qui tính” của thằng cu nói tới chỉ là một tiệm tạp quán nhỏ lụp sụp bán đủ thứ bánh trái và cả 2 cái tv cục đá gắn thêm 2 máy PS1. thằng cu chứ máy PS1 mà nó kêu “qui tính”.
Nhưng thôi, mèo mù vớ cá rán vậy. Hai thằng chơi các kiểu game huyền thoại nào là đua xe gà, đua xe cáo, ninja rùa, đấu võ thú hay gì đó không nhớ nữa. Mấy thằng nhỏ xung quanh thấy tui chơi khủng quá bu vô coi như kiểu mấy em gái liếm ghế Bi Rain khi anh ta vừa đứng dậy ý.
Chơi từ trưa đến sụp tối ông già gọi điện kêu đi về mới về. Mà hình như dưới đây ngồi ngâm quán điện tử là điều gì đó thiếu gia lắm thì phải? Tui nghe tụi nhỏ xầm xì nói tui con Việt kiều này nọ. 2 ngàn một tiếng, 6 tiếng 12 ngàn cũng đâu là gì đại gia tiểu nhị nhỉ? Có lẽ thời đó ở dưới vùng quê nghèo nàn đó mà tui dùng điện thoại thì cũng giống như cả xóm có căn nhà có TV vậy.
Từ giã thằng Lá mà thấy mặt nó như nuối tiếc mình nhìn tội tội. Nhà no cũng không khá giả gì mấy nên chơi game lần 6 tiếng đối với nó gần như là mơ vậy. Đi về mà nhìn nó thấy tội tội. Mốt có về nhất định kiếm nó dẫn đi chơi game. Về tới nhà ông Út thì tui cũng lăn quay ra ngủ luôn vì quá mệt. Kết thúc một ngày khá ngộ.
4 ngày trước khi tạm biệt
Ngày hôm đó thì vẫn như mọi ngày, dậy bằng tiếng gáy con gà, đánh răng rửa mặt xong thì điều làm tui bất ngờ là Thắm vẫn ngồi ở góc bàn đó với món bún thịt nướng gia truyền.
-“Trời bún thịt nướng là món duy nhất Thắm biết nấu hả?”
-“Qua đi đâu dạ?”-Thắm trả lời câu hỏi tui bằng một câu hỏi.
-“Ờ thì đi chung với ba thăm bạn ba.”
-“Sao không nói trước?”
-“Ừ thì ba nói bất ngờ quá, với lại Thắm đâu xài điện thoại đâu sao Thái biết?”
-“Ờ thôi ăn sáng đi nè.”-Thắm chìa ra tô bún thịt nướng.
Tui định hỏi câu hỏi nãy nhưng mà có lẽ như hôm qua tui đi không nói tiếng nào nên Thắm hơi buồn nên tui cũng không nói gì nhiều mà ăn bún. Lần này ăn vẫn thấy ngon nhưng mà có vẻ từ tốn hơn lúc trước. Thắm lại rửa chén. Tui đứng kế bên nói:
-“Thắm nay chơi gì đi.”
-“Gì?”
-“Đi chơi gì mà vui vui đó.”
Thắm nghĩ hồi lâu rồi nói:
-“Bắt cá!”
Nghe Thắm nói với vẻ mặt hớn hở mà tui cũng thấy phấn khích theo luôn. Hai đứa đèo nhau tới chỗ khỉ ho cò gáy nào đó không biết nữa. Nghe Thắm nói thì có nhiều cá lóc lắm nên tui cũng khoái khoái. Tới nơi thì Thắm kêu tui cứ để xe đại góc nào đi không mất đâu. Tui quăng mẹ nó vô đám cỏ luôn. Hồ cá trước mắt đây rồi. Chung quanh không có ai.
Thắm nhanh nhẹn xắn quần lên cao hơn đầu gối chút đỉnh. Thời điểm đó chân tui thì tròn quay không lông, phần Thắm thì nhìn cứ như búp măng non mượt mà trắng trẻo vậy. Tui phải kiềm chế nhìn ít chứ nhìn nhiều kẻo nhảy bổ vào con người ta thì khổ.
Mợ nó chứ mới lần đầu về quê bắt cá có biết cái của nợ gì đâu? Thấy động động chỗ nào thì chụp xuống thôi. Sao mà khó quá trời khó, phần Thắm thì mặc áo kín cổ, nàng mà mặc áo trễ cổ thì khà khà, không biết sao à nha.
1 con, 2 con rồi 3 con.
Thắm đúng là dân nhà nghề có khác, tui đứng đó nhìn Thắm bắt cá mà ganh tị bỏ mẹ ra. Nhìn tui cứ lớ ngớ đứng mà như thằng ngốc. Thắm thì leo lên bờ nhìn tui loay hoay dưới ao mà cười quá trời. Hôm bữa em không biết thả diều anh có cười em đâu sao giờ em cười anh hả Thắm? Hận quá hận.
Bỗng tui thấy lấp ló có con cá nào đó đang bơi lại gần, tui thật từ từ thò tay nhẹ để ngang mặt nước. Bủm! Tui nhào nguyên người xuống chụp con cá luôn. Mặt mũi mình mẩy dính sình tùm lum tùm la, mà thôi kệ miễn sao bắt được cá là được rồi, mấy chuyện khác không quan tâm. Giơ tay có con cá lên mà tui hú như Tarzan vớ được Jane không bằng.
Trên bờ thì Thắm lại cười nghiêng ngả tiếp. Tui không khoái à nha, cười quài à. Tui tạt nước vô Thắm ướt nhẹp phần mặt. Nàng á lên tiếng rồi nhào xuống ao tạt lại. Hai đứa vui đùa với nhau dưới ao thật hồn nhiên ngây thơ như trong phim hàn xẻng tụi nó hay tạt nước nhau vậy đó.
Thắm chạy tới chỗ tui không biết bị gì mà mém vấp nhưng mà nhờ tui phản xạ nhanh nên vô tình(hoặc cố ý) nắm lấy tay Thắm. Tay Thắm nãy giờ ngâm nước nên lạnh ngắt, nhưng tui chắc rằng trong khoảnh khắc đó mặt và tim em nóng lắm.
Hai đứa cứ năm tay đứng vậy trong ao mà nhìn thẳng vô mặt nhau không nói được gì. Tui thấy kì kì nên kêu Thắm lên bờ. Hai đứa tình cảm nắm tay nhau lên bờ ngồi kế bên nhau mà cứ nắm tay riếc.
-“Thái đừng bao giờ buông tay Thắm ra nha.”-Thắm mở lời.
-“Nhưng mà lát về sao Thái nắm quài được?” lúc đó ngu vờ lờ
-“Ngốc!”-Thắm quay ra xỉa tay vô trán tui rồi cười mỉm để lộ chiếc răng khểnh
khá duyên.
Hai đứa lại im lặng tiếp tuc, mỗi đứa là mỗi suy nghĩ khác nhau. Giờ này đang ngồi gõ truyện mà tui chỉ mong ước sao có thể trở ngược thời gian mà làm đông cứng phút giây đó mãi mãi. Thật sự hạnh phúc làm sao. Hai đứa con nít không lo nghĩ gì, ngồi bên nhau nắm tay nhìn lên bầu trời quang đãng không chút gợn mây. Khoảnh khắc đó không phải ai muốn cũng có. Thời gian ơi xin hãy cho tui trở về phút giây đó…
Thoáng cái cũng tới giờ về rồi, tui nhớ lại lời Thắm mà vừa chạy xe vừa nắm tay Thắm nhìn tình tứ lắm cơ. Nhưng buồn cái là ra tới đường rồi thì phải trở về vị trí ban đầu. Riêng tay Thắm thì vịn hờ vô eo bánh mì của tui. Dm nó chứ ước gì hụng 6 múi gái ôm mới khoái.
-“Thắm có biết là Thái chỉ còn ở đây khoảng 3 4 ngày gì nữa không?”-tui bắt chuyện.
-“Thắm biết.”-em trả lời với giọng buồn hiu.
-“Có buồn hôn?”
-“Có chứ. Còn Thái buồn hôn?”
-“Thái buồn muốn chết luôn.”
-“Lên thành phố rồi đừng mê em nao nha, Thắm nhớ Thái lắm đó.”
Tui không nói gì nữa mà cứ lặng lẽ đạp xe chở Thắm về, bình thường con đường kia dài lắm mà, sao hôm nay nó ngắn thế nhỉ?
Hình như đằng xa xa có khoảng 6 7 người gì đó thì phải, chiều tối rồi đứng đó chi vậy cà? Tu9i chạy tới gần hơn thì một trong những người đó đi ra với điếu thuốc phì phèo trên tay. Không ai xa lạ hết, đúng là oan gia ngõ hẹp, thằng Cọp. Nó chặn đầu xe tui làm tui thắng két cái nghe ré. Nhìn xung quanh không có ai ngoài tui, Thắm và đám tụi nó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...