Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi



Tô Tinh Thần ở trong một trấn nông thôn nhỏ, nói nó chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé cũng không khoa trương chút nào.

Điểm đặc trưng nhất của nơi này là tiệm hamburger Hoa Mỗ Sĩ nằm ngay cạnh ngã tư, tọa lạc ngay khu trung tâm phồn hoa của trấn.

Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Thần bước vào nơi này, không phải để ăn, mà là để chờ người.

Chỉ thấy thanh niên có khuôn mặt học sinh như cậu ôm balo màu đen, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, thỉnh thoảng ló đầu ra quan sát xe cộ chạy ngoài đường.

Đương nhiên cậu biết ngài Du sẽ không đến nhanh như vậy, chẳng qua là nhịn không được mới nhìn chút thôi.

Sáng hôm nay Tô Tinh Thần ăn sáng từ rất sớm, cơ hồ là mặt trời mới ló dạng đã đi nấu cơm, cho nên lúc này đã hơn mười giờ, ngửi được mùi thơm của đồ ăn xung quanh bay đến, cậu lại thấy đói bụng.

Thế nhưng sắp mười một giờ rồi, Tô Tinh Thần đang phân vân xem nên chờ ngài Du đến cùng ăn, hay là mình ăn trước?

Sau đó cậu ngẫm lại, ngài Du sao có thể ăn mấy thứ đồ ăn nhanh vậy được?

Tô Tinh Thần nghĩ thông xong thì nhanh chóng xếp hàng đi chọn món, nói với chị gái nhân viên muốn một ly sữa bò nóng, một bánh gà cuốn, còn có một phần khoai tây chiên.

Nói thật, mấy món như thế này cậu hiếm có dịp ăn thường xuyên.

Ngày hôm nay coi như nếm thử món mới đi.

Tô Tinh Thần sau khi ăn thì cảm thấy, bánh gà cuộn ăn vừa lạ miệng vừa ngon, khoai tây chiên đạt đến độ giòn vừa phải, rất đáng tiền.

Vấn đề là bây giờ đã mười một giờ, vậy mà chưa thấy xe của ngài Du đâu.

Tô Tinh Thần sợ sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe của đối phương nên không dám gọi điện thoại, chỉ là trong lòng bỗng có chút lo lắng.

Gần mười một giờ hai mươi phút, Du Phong Hành lái một chiếc SUV(1) màu đen đến nơi đã hẹn trước với Tô Tinh Thần.

Hắn đỗ xe ở ven đường, đang định gọi điện thoại cho Tô Tinh Thần, vừa nghiêng đầu đã thấy bóng người ngồi trong tiệm qua cửa sổ mà ngẩn người, tuy rằng không chắc đó là Tô Tinh Thần, lại không ngại ngần buông di động ra, mở cửa xuống xe.

Lúc đi vào trong tiệm, Du Phong Hành nhìn thấy bóng dáng mà mình có chút ấn tượng, vẫn giống hệt như hai tháng trước, gầy gầy trắng nõn, cả người toát ra khí chất của học sinh.

Vô cùng không hợp với Du Phong Hành suốt ngày lăn lộn trong xã hội.

Còn về lý do vì sao mình lại có quan hệ với nhãi con ngây thơ trong sáng này, hiện tại Du Phong Hành chưa muốn tính đến, hắn đi thẳng về phía đối phương.

Khoảng cách càng gần, lại càng cảm nhận được khí chất ngây ngô lương thiện của Tô Tinh Thần.

Khiến sếp Du luôn muốn chạy nhanh tới không tự chủ mà thu lại khí thế, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.


Hai tay Tô Tinh Thần đang đặt trên bàn, cúi đầu đọc cuốn sách mới lấy ra chưa được bao lâu.

Mái tóc trên trán hơi dài, cơ hồ che hết nửa khuôn mặt của cậu, làm người ta chỉ thấy được chút chóp mũi cùng cái cằm nhọn.

“…” Du Phong Hành đi tới bên bàn, rũ mắt xuống, quan sát hai cánh tay thanh gầy trắng nõn, còn có ngón tay thon dài kẹp chiếc bút bi, thỉnh thoảng nghịch ngợm xoay một vòng.

Chẳng phải Tô Tiểu Thần này bảo ghét học sao?

Sếp Du để lộ vẻ mặt ngoài ý muốn nghĩ, đây không phải đang chăm chỉ học thì là gì?

Tô Tinh Thần đắm chìm trong học tập dường như cảm nhận được gì đó.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một cặp chân dài thì lập tức ngẩn ra, sau đó như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngẩng đầu.

Tô Tinh Thần không giống Du Phong Hành qua hai tháng rồi mới thấy đối phương, trong lòng không khỏi nổi những gợn sóng nhỏ, Tô Tinh Thần ngày nào cũng nhìn thấy Du Phong Hành, vì vậy lúc này chỉ hơi ngạc nhiên một chút, đứng bật dậy gọi tên người ta: “Ngài Du đến rồi ạ?”

Tô Tinh Thần mỉm cười vui vẻ, thế nhưng thoạt trông không có biểu hiện gì lớn.

Du Phong Hành bị dáng vẻ bình tĩnh của Tô Tinh Thần làm cho nhíu mày, nhưng mà không nói gì, chỉ gật đầu đáp ừ một tiếng, sau đó nhìn sách của cậu: “Cậu chờ lâu lắm à?”

“Không.” Tô Tinh Thần lắc đầu, sau đó cất hết sách trên bàn vào balo: “Ngài Du có mệt không?”

Cậu cứ nhìn chăm chăm vào Du Phong Hành, trong mắt đều là sự quan tâm không hề che giấu, rất lộ liễu.

Đây là chuyện đương nhiên, dù sao trong mắt Tô Tinh Thần, bản thân đã rất quen thuộc với ngài Du, cần gì phải nói lời khách sáo.

“Không mệt.” Du Phong Hành không mệt lắm, đưa tay ra với Tô Tinh Thần: “Đưa tôi.”

Tô Tinh Thần sững sờ, thuận theo tầm mắt của ngài Du thì thấy chiếc balo của mình, suy nghĩ một lúc rồi lấy xuống giao cho đối phương.

Kết quả cậu phát hiện, ngài Du chỉ đơn giản là đề nghị đeo balo giúp cậu mà thôi.

“Đi thôi.” Du Phong Hành một tay cầm balo của Tô Tinh Thần, một tay nắm lấy tay cậu, sải bước đi ra cửa tiệm.

Đầu óc Tô Tinh Thần trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì, chỉ có thể theo sát phía sau, bởi vì chân cậu so với chân ngài Du quả thật là quá ngắn.

Sau đó bị hắn đẩy vào ghế phó lái trên chiếc xe ô tô việt dã.

“Thắt dây an toàn vào.” Du Phong Hành thấp giọng nói, thấy Tô Tinh Thần vẫn đang thất thần liền tự tay cài luôn cho cậu.

“Cảm ơn.” Tô Tinh Thần nói cảm ơn xong, ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên trong chiếc xe việt dã, dường như nghĩ đến điều gì mà nở nụ cười.


Sếp Du ngồi ở ghế lái vẫn luôn để ý cậu, không quản được miệng hỏi: “Sao thế?”

Tô Tinh Thần giật thót: “Không có gì.”

Ánh mắt Du Phong Hành ngập tràn hoài nghi: “Ừm, tôi chạy xe đây, nếu cậu bị say xe nhớ phải nói với tôi sớm đấy.”

“Được.” Tô Tinh Thần gật đầu.

Dáng vẻ rất ít nói.

Đây không phải là cậu cố tình làm màu, mà bản thân cậu vốn đã ít nói sẵn, không biết nên nói chuyện gì với ngài Du.

Mà cứ im lặng như thế này cũng không phải cách.

Tô Tinh Thần lên tiếng: “Ngài Du cố ý chọn xe việt dã để tới đây vì tôi nói nơi này là núi à?”

Du Phong Hành nhìn cậu một cái, không phủ nhận.

“Cậu lạnh không?” Người đàn ông thoạt trông cũng kiệm lời dùng ngón tay khảy nắp điều hòa.

“Không lạnh.” Nhiệt độ bây giờ đang rất mát, thổi đến mức Tô Tinh Thần có chút buồn ngủ.

Xe còn chưa chạy lên cao tốc, cậu đã nghiêng đầu ngủ mất.

Sếp Du cho đỗ xe vào ven đường, trở tay lấy ra một chiếc chăn từ phía sau, đắp lên cho Tô Tinh Thần.

Sau đó mới tiếp tục lái xe.

Cả quá trình Tô Tinh Thần đều ngủ rất say, chưa từng tỉnh lại lần nào.

Trong xe vô cùng yên tĩnh khiến Du Phong Hành không nhịn được nghĩ thầm, con thỏ nhỏ chết bầm này đúng là vô lo.

Sau đó lại suy đoán, chẳng lẽ đêm qua Tô Tinh Thần không ngủ?

Bằng không làm sao có thể ngủ say như vậy được.

Cứ như vậy, Du Phong Hành lái xe không ngừng nghỉ tới hơn sáu tiếng, cuối cùng cũng về được tới Thượng Hải.

Tô Tinh Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe ngài Du nói: “Đến Thượng Hải rồi.”


“Hở?” Thanh niên lần đầu tới Thượng Hải tới gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem.

Phát hiện mấy tòa nhà cao tầng không khác Bắc Kinh là bao.

“Có đói không?” Du Phong Hành nhìn sau gáy Tô Tiểu Thần, đây là lần đầu hắn chăm sóc kiểu người này như Tô Tiểu Thần, tâm lý kém xa biểu hiện thành thạo điêu luyện bên ngoài.

Ví dụ như, hắn cảm thấy có lẽ Tô Tiểu Thần thích ăn mấy món đồ ăn nhanh như gà rán, hamburger các loại, mà điều này thì hắn không thể chiều theo được.

“Đói, chúng ta về nhà ăn cơm à?” Tô Tinh Thần nghĩ đến tủ lạnh vẫn còn đồ ăn: “Hay là chúng ta về nhà nấu cơm nhé?”

Đề nghị này lập tức bị ngài Du từ chối: “Không nấu, tôi đưa cậu đi ăn.”

Tuy rằng đồ ăn ngoài rất ngán, thế nhưng chỉ ngẫu nhiên ăn một lần thì Du Phong Hành vẫn có thể chịu được.

“Được.” Tô Tinh Thần không có ý kiến.

Thứ nhất là khách phải theo chủ, thứ hai là khi gặp Du Phong Hành cậu vẫn có chút câu nệ, hi vọng bản thân sẽ không làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.

Du Phong Hành đưa Tô Tinh Thần đến một nhà hàng cách đó không xa, chọn cá nướng, sườn dê nướng loại nhỏ và canh nấm giải ngấy.

Tô Tinh Thần mới đầu vẫn còn câu nệ, sau khi nhìn thấy dê nướng, đôi mắt lập tức tỏa sáng, đeo bao tay vào gặm sườn sột sột, gặm đến mức quai hàm hơi phình lên, trông hệt như một con chuột đồng nhỏ ham ăn.

Ngài Du ngồi đối diện như có như không quan sát cậu, đầu ngón tay hơi ngứa, kích động muốn nâng lên chọt một cái.

Cuối cùng Du Phong Hành dùng động tác ăn canh để che giấu suy nghĩ này.

Tô Tiểu Thần thấy thế cũng cúi đầu ăn một miếng canh, mùi vị thơm ngon khiến cậu ngẩng đầu lên cười cười với ngài Du, còn đắc ý liếm nước canh dính bên khóe môi, sau đó lại cúi đầu gặm dê nướng.

“Khụ khụ…” Ngài Du rầu rĩ ho hai tiếng, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, dùng giấy ướt lau sạch miệng.

Hiển nhiên hắn đã ăn no, đang đợi Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần cuối cùng cũng gặm xong miếng sườn cuối cùng, thỏa mãn xoa bụng, ánh mắt tiếc nuối nhìn con cá nướng kia, ăn không hết được rồi.

Biểu cảm của Tô Tinh Thần quá dễ hiểu, Du Phong Hành căn bản không cần đoán cũng biết được cậu đang nghĩ gì: “Nếu cậu cảm thấy ngon, vậy lần sau sẽ đưa cậu tới ăn nữa.”

“Cũng tạm.” Tô Tinh Thần không muốn ngài Du tiêu xài nhiều: “Chúng ta có thể tự mua dê về nướng ăn.”

Lúc cậu nói câu này, đôi mắt lóe lên, tràn ngập sự u mê.

“Cũng đúng.” Ngài Du nhàn nhạt nói.

Nâng tay xem đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều, hắn đoán Tô Tinh Thần chắc đã thấm mệt, bèn đưa đối phương về nhà.

Tô Tinh Thần đứng trước cửa căn nhà mà mình quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp lúc mình mới về quê.

Sau đó nhìn vào bên trong, lại nhìn về phía ngài Du một cách đầy khó hiểu.


Đối phương thúc giục cậu: “Tô Tiểu Thần, mau vào đi.”

Tô Tinh Thần không muốn hắn hoài nghi, lập tức nở nụ cười với hắn, sau đó đi tới, ngồi xổm xuống cởi giày.

Thằng nhóc con này, lúc gặp ngoài đời không hoạt bát được như khi nói chuyện điện thoại…

Dường như Du Phong Hành bỗng nghĩ tới điều gì, thâm trầm nhìn đỉnh đầu đen bóng của Tô Tiểu Thần.

Khi Tô Tinh Thần thay dép xong, đang chuẩn bị đứng lên, lại thấy ngài Du ngồi xổm trước mặt, trừng mắt nhìn mình, cứ như đang nghiên cứu thứ gì lạ vậy.

“Tô Tiểu Thần…” Hai người nhìn nhau mấy giây, một bàn tay lớn đặt lên đỉnh đầu Tô Tinh Thần, xoa xoa một cách đầy dịu dàng: “Tôi không biết cậu nghĩ thế nào, thế nhưng cậu có thể xem tôi như người thân của cậu.”

Tô Tinh Thần mở lớn hai mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc.

“Ngài Du…”

“Ừm, tôi biết cậu rất đáng thương.” Du Phong Hành thầm thở dài trong lòng, tuổi còn nhỏ mà đã bị người ta tổn thương, không kiên cường cũng là điều khó tránh khỏi.

“…” Trong lòng Tô Tinh Thần rất ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Du Phong Hành càng thêm nóng bỏng, không còn sự câu nệ mơ hồ nữa.

“Cảm ơn anh.” Tô Tinh Thần cảm động không thôi, thuận theo động tác của ngài Du nghiêng người, dứt khoát nhận lấy ý tốt, duỗi tay vòng lấy bả vai đối phương, thực hiện cái ôm giữa những người bạn?

Bất thình lình làm nũng, chặt đứt ý định khuyên nhủ phải nghiêm túc cố gắng…

Sếp Du xoa xoa sau gáy Tô Tiểu Thần, ôm cậu vào lòng, thầm nghĩ, khích lệ cái con khỉ ấy.

Trẻ con không ai chăm mới cần phải cố gắng.

*******************

Chú thích:

(1) Xe SUV: Xe thể thao đa dụng, viết tắt của từ Sport Utility Vehicle.


//
SantaFe_zingSantaFe_zing

Sườn dê nướng:

15-suon-cuu-nuong15-suon-cuu-nuong

Cá nướng:

mon-ca-loc-nuong-giay-bacmon-ca-loc-nuong-giay-bac

Canh nấm:

canh-nam-huongcanh-nam-huong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui