"Dung Dư, lại đây."
Đối mặt hồi lâu, Tô Lê ngoắc ngoắc tay kêu tôi qua đó.
Tôi muốn di chuyển lại bị Quý Lâm bắt lấy cổ tay.
"Buông ra." Tôi đã dùng hết kiên nhẫn với Quý Lâm, trực tiếp bẻ tay hắn, không nhìn thấy hắn đau đến nhếch môi, vừa xoay cổ tay vừa đi tới bên cạnh Tô Lê.
Cuối cùng dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại.
"Quý Lâm." Tôi vươn tay siết chặt cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng vào tôi:" Lần này anh thật sự đã đi quá giới hạn...
Nếu còn có lần sau, anh biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy."
"Ồ." Quý Lâm rõ ràng rất đau, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên như thú hoang rình mồi, hắn tùy tiện cười khiêu khích:" Lần sau, chắc chắn sẽ có lần sau.
Chỉ là tôi không biết Dung đại thiếu gia định làm gì tôi...
Muốn dùng nơi đó cắn đứt tôi sao?"
"Lần sau anh sẽ biết." Bộ dạng mạnh miệng này của Quý Lâm quả thật rất giống tôi, cho nên tôi không khống chế được và nổi lên vài phần ngạo mạn với hắn.
Tôi cố ý tới gần hắn, thừa dịp hắn còn đang thất thần giơ chân đá vào đầu gối hắn một cái, nhìn hắn đau tới mức quỳ xuống đất, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Tôi nói:" Quý Lâm, anh có thể thử lại lần nữa, xem tôi lấy cái gì cắn đứt anh."
"Dung Dư, đi." Thấy có không ít người đang chú ý tới bên này, Tô Lê tiến tới kéo tôi đi.
Tôi vốn còn chưa thoả mãn, chỉ thấy Nguyên Dật đã chạy tới che trước người Quý Lâm, không thể làm gì hơn ngoài giơ cao hai tay, chứng minh tôi vẫn chưa làm gì với hắn.
Chờ tới khi lùi tới bên người Cố Lê, tôi mới nâng cằm hướng về hai người đối diện:" Thật ngại quá, Nguyên thiếu gia, tạm thời có việc, xin lỗi không thể tiếp được."
"Chờ đã."
Lần thứ hai quay đầu lại, tôi thấy Nguyên Dật đã đặt ly rượu lên khay, sau đó từng bước một tiến tới, đầy tính áp bức.
Tô Lê phản ứng sớm hơn cả, muốn tiến lên che trước người tôi, chỉ là vừa mới động Dung Tấn không biết từ chỗ nào chui ra, lập tức chia cách hai chúng tôi.
Ta nhìn tên tiểu tạp chủng đó dường như cũng đang trừng tôi.
Nhưng mà tôi không sợ, không ai che chở còn tốt hơn, đỡ phải làm phiền Tô Lê.
Nghĩ như vậy, tôi đơn giản chỉ quét mắt một vòng nhìn những kẻ hóng kịch vui xung quanh, sau đó trực tiếp đối mặt với Nguyên Dật.
Thật ra tôi nghĩ, nếu tôi không động vào Quý Lâm thì Nguyên Dật cũng sẽ không tha cho tôi, chẳng qua tôi thật sự không ngờ Nguyên Dật lại dám làm cho tôi lúng túng trước mặt nhiều người như vậy.
Dù sao thân phận của tôi vẫn là con trưởng của Dung gia, mà Quý Lâm chẳng qua chỉ là một thương nhân mới gia nhập giới kinh doanh này.
Nhưng mà tôi cũng muốn nhìn xem, Nguyên Dật và Quý Lâm rốt cuộc có thể vì đối phương mà làm đến mức nào...
Năm đó hai kẻ này bị tôi "Vương mẫu đánh uyên ương" rốt cuộc có thể đung thủ đoạn gì để đối phó với tôi.
"Nguyên Dật, tôi không sao." Thấy Nguyên Dật đi về phía tôi, Quý Lâm muốn kéo y lại, nhưng đầu gối hắn quá đau vừa mới cất bước lại ngã khụy xuống mặt đất.
Tôi cố ý cười nhạo bộ dạng chật vật của hắn, Nguyên Dật lại không bị tôi chọc giận.
Hắn trước sau như một lãnh đạm, trước tiên sai người nâng Quý Lâm dậy, lại chất vấn tôi:" Dung tiên sinh có gì bất mãn với tôi chăng, tại sao lại ra tay với khách mời trong bữa tiệc của tôi như vậy?"
"Nguyên công tử nói gì vậy?" Tôi lười đối phó ngoài mặt:" Chỉ là thường ngày tôi và Quý tiên sinh có chút ân oán, anh cũng không phải là không biết.
Đừng tới hỏi tôi làm gì với khách quý của anh, còn phải hỏi hắn đã làm gì với tôi nữa đấy."
"Vậy hắn đã làm gì với cậu?" Nguyên Dật nghe nói cũng có lý, trong nháy mât tôi nghĩ đến một câu trả lời có thể làm bản thân hả giận, thích thú mà ác ý đến gần:" Hắn hèn hạ cầu xin tôi đối xử với hắn như trước, tôi không muốn, hắn liền quấn lấy tôi không cho đi."
"Tôi nghĩ phải là ngược lại mới đúng." Nguyên Dật vươn tay đụng vào cổ áo của tôi, giọng điệu đột nhiên tràn ngập ý tứ chế giễu:" Thì ra là bị người làm, chẳng trách lại tức giận như vậy."
Tôi còn tưởng trên cổ mình sót lại dấu hôn của Quý Lâm, nhất thời tỏ ra chán ghét, không nhịn được lui xuống nửa bước, trừng Nguyên Dật:" Tôi khuyên anh đừng can thiệp vào chuyện giữa tôi và hắn.
Tôi và hắn đã giao dịch với nhau, tôi không dễ dàng động vào anh nhưng không có nghĩa là hết lần này đến lần khác đều bỏ qua cho anh.
Nguyên Dật, ngoài chuyện kinh doanh, chúng ta không còn quan hệ gì cả.
Nếu như anh không muốn phá hoại quan hệ hợp tác giữa Dung gia và Nguyên gia, vậy thì tôi khuyên anh tốt nhất là quên chuyện tối nay đi."
"Cậu và hắn đã giao dịch cái gì?" Tôi nói nhiều như vậy, không ngờ Nguyên Dật chỉ có hứng thú với câu này, tôi không khỏi có chút giận dữ:" Đây là chuyện của tôi và hắn, anh không cần biết."
"Vậy thì đêm nay cậu cũng đừng hòng đi." Nguyên Dật hơi ngồi thẳng lên, khoé miệng mang ý cười, đáy mắt lại như chứa cả tầng băng:" Tôi nghĩ nếu tôi nói với bác cả của cậu, chủ tịch Dung thị, cậu ở trong bữa tiệc của tôi gây sự với khách, muốn cùng cậu nói chuyện một chút, ông ta có ra lệnh cưỡng chế cậu ở lại đây không?"
"Tôi có nói anh để tôi đi?" Tôi bán tín bán nghi, hối hận nhất là từ trước tới giờ không phát hiện Nguyên Dật là một con hồ ly gian xảo như vậy.
Nguyên Dật cười cười, không tỏ rõ ý kiến, ý là cậu chỉ có thể theo lời tôi.
"Được thôi." Tôi nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho y biết giao dịch của tôi và Quý Lâm trước kia:" Lúc trước Quý Lâm bắt nhốt tôi, tôi đã từng nói với hắn, nếu hắn chịu thả tôi đi, tôi sẽ không động vào anh.
Nếu hắn không chịu thả tôi đi, thì tôi..., tôi..."
"Thì làm sao?" Nguyên Dật càng nghe càng hứng thú, tôi cắn răng một cái, uất hận nói:" Nếu hắn không thả tôi đi, tôi sẽ theo đuổi anh."
"Xì." Nguyên Dật nghe xong câu này quả nhiên nở nụ cười, nói một câu không đầu không cuối:" Vậy cậu bây giờ nên theo đuổi tôi."
Thấy tôi còn chưa hiểu, y bổ sung:" Nếu lúc trước không phải tôi đến mang cậu đi thì chẳng phải hắn vẫn không tha cho cậu sao, đúng không?"
"Cho nên..." Tôi nghi ngờ mình đã rơi vào một cái bẫy, Nguyên Dật tiến đến chứng minh cho suy đoán của tôi:" Cho nên bây giờ cậu phải tuân thủ lời hứa, theo đuổi tôi."
"Dù sao thì đây cũng là chuyện của hai người chúng tôi, không liên quan đến anh." Mơ hồ phát hiện ra ý tứ của Nguyên Dật, tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác:" Được rồi, tôi đã nói cho anh biết chuyện giao dịch, có thể thả tôi đi được rồi chứ?"
"Không, không, không.
Bây giờ cậu càng không thể đi." Kề tai tôi nói xong câu đó Nguyên Dật quay sang nói với Dung Tấn mấy lời, Tô Lê vươn tay muốn kéo tôi đi lại bị nhân viên an ninh của Nguyên gia ngăn lại.
Sau một chốc Dung Tấn lại đi tới, cố ý tỏ vẻ ngốc ngốc nói:" Anh hai, thật ngại quá, bác cả nói muốn anh ở lại đây trò chuyện với Nguyên thiếu gia cho đến nơi đến chốn, không thì ngày mai anh cũng không cần đến công ty nữa...
Bác cả nói, hung hăng ngạo mạn bắt nạt con cháu thế gia, không phải tổng giám đốc của Dung thị."
"Tốt, tốt." Tôi liếm khoé miệng, khôi phục dáng vẻ kiêu căng, cong môi cười cười:" Không chỉ là giải thích, tôi bảo đảm sẽ giải thích đến khi nào Nguyên thiếu gia thoả mãn mới thôi."
"Tôi rất mong chờ lời giải thích của cậu." Nguyên Dật ưu nhã cầm hai ly rượu, một ly cho tôi, một ly cho chính mình.
Khi chạm cốc, hai người chúng tôi âm thầm đung ánh mắt phân cao thấp.
...
Đến đây nào Nguyên Dật, tôi xem anh làm thế nào trút giận thay Quý Lâm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...