Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long
“Con có thể làm tốt mà.”
Đó là một ngọn lửa đầy đe dọa.
Khi đứa trẻ thổi vào hai lòng bàn tay nhỏ của mình, ngọn lửa nhanh chóng tăng trưởng.
Yo… Hơi thở của rồng…
Cảnh tượng khiến phù thủy ớn lạnh sống lưng.
Đứa trẻ, người bất cẩn phun ra lửa, tự hào nói:
“Con không thể để người thất vọng!”
“Chà, con định làm gì…?”
“Người đang gặp rắc rối vì anh ta, phải không?
Vâng.
Nó sẽ rất khó khăn.
Nhưng …… Tôi cảm thấy bất an và không biết tại sao.
Cậu bé rồng trơ tráo hét lên, đôi mắt đỏ hoe mở to.
“Con sẽ giết hắn ta!”
Cô há hốc mồm, Eleonora không thể xử lý những gì cô vừa nghe.
Thằng bé vừa nói gì?
“Con định ‘giết’ anh ta? Anh chàng đó?”
“Dạ, con không nghĩ sẽ có gì khó.”
Cô nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, người vừa nói, “Sẽ không khó để giết một con người.”, Và thấy rõ ý định giết người được che giấu trên gương mặt đứa trẻ.
“Con… không phải con đã đến đây trong vòng tay của người đàn ông đó sao?”
“Hắn đề nghị đưa con đến gặp mẹ, không! Nhà của chủ nhân! ”
Chú rồng nhỏ vô ý nói ‘mẹ’ và nhanh chóng gạt đi.
Eleonora liếc nhìn cậu bé, thở dài trước sự dễ thương của cậu.
Vâng, mình quên mất.
Bất kể thằng bé có dễ thương và trông giống người như thế nào, cơ thể nó vẫn là một con rồng.
Thằng bé nghĩ theo một cách hoàn toàn khác với con người.
Đứa trẻ có vẻ lo lắng khi Eleonora không trả lời, đôi mắt tròn xoe nhẹ nhàng run rẩy.
“Chà… người sẽ lại vứt bỏ con sao…?”
“… Không, ta sẽ không vứt bỏ con.”
Giờ mình không thể gửi nó đi bất cứ đâu nữa.
Sao mình có thể đuổi một đứa trẻ đã nói điều gì đó nguy hiểm đi được? Lỡ nó gây ra một tai nạn thực sự thì sao?
Đột nhiên, Eleonora lại được nhắc cho nhớ đến điều gì đó.
Trong cốt truyện ban đầu, con rồng đã bị giết chỉ bởi nỗi ám ảnh của nó với nữ anh hùng, Lenia.
Ở cuối cuốn tiểu thuyết, có vẻ như sự gắn bó của nó với nữ chính là không bình thường.
Ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, khi giết được nhân vật phản diện Eleonora thành công, Lenia cuối cùng đã trao trái tim của mình cho nam chính, Leonard.
Tuy nhiên, con rồng bắt cóc Lenia và bỏ đi đến thế giới bên kia.
Tóm lại, nó đã bỏ trốn cùng nữ chủ nhân của mình.
Điều gì đã xảy ra với Lenia sau đó? Không ai biết.
Cuốn tiểu thuyết kết thúc ở đây.
Có lẽ ngay cả bản thân nữ chính cũng không biết.
Thêm vào đó, không có gì còn lại trong cuộc đời của nhân vật nam chính xuất hiện trong tiểu thuyết.
Tưởng chừng chỉ là một câu chuyện lãng mạn ngọt ngào trong năm tập truyện, nhưng con rồng cưng trung thành của nữ chủ thực ra lại là trùm cuối và là ‘hắc mã’*.
Sự thay đổi khá bất ngờ.
Để kết thúc của một cuốn tiểu thuyết tình cảm là một cuộc phân ly, thật nực cười! Với một độc giả đã mong chờ một vài câu chuyện tình lãng mạn giữa các nhân vật chính thì đó là một sự thất vọng.
Và toàn bộ câu chuyện đã được gom lại thành một tóm tắt ngắn như vậy.
Đó là một kết thúc mà không có cách nào giải thích được ngoài việc người nghệ sĩ không muốn viết nữa.
Nhưng không phải việc của tôi mà các nhân vật chính sẽ kết thúc như thế nào.
Cơ thể này sẽ bị nướng bởi một con rồng trước khi Lenia có thể chạm tay vào tôi.
Tên khốn Leonard đó thậm chí có thể tạm biệt chính mình.
Ý nghĩ đó khiến Eleonora nổi da gà.
Mê mang, cậu bé rồng nhỏ, với đôi mắt lo lắng, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt dữ tợn của cô và hỏi.
“Chủ nhân, người bị bệnh sao?”
“…….”
“Do gã đàn ông loài người!”
“Không!”
Là do con, khốn thật!
Sợ hãi trước giọng nói lớn bất ngờ của cô, đứa trẻ chạy trốn vào gầm giường.
Phù thủy nắm lấy đôi vai nhỏ bé của cậu và cảnh cáo.
“Con không thể cứ giết người.
Đó không phải là chuyện đùa.
Được chứ? Đặc biệt là, đừng giết ta ”.
“Sao con lại giết chủ nhân chứ?”
“Sao lại giết ta, phải không?”
“……?”
Đứa trẻ nhìn cô một cách khó hiểu.
Eleonora giữ thằng bé đứng thẳng và nhấn mạnh nhiều lần.
“Nghe đây! Đừng giết các sinh vật sống một cách liều lĩnh.
Cho dù là chút hoa dại bên đường.
”
“Đừng giết!”
Đứa trẻ chỉ bắt chước cô, không thể hiểu những gì phù thủy đang nói một cách dữ dội.
May mắn thay, cô ấy là người chịu ảnh hưởng của một nền giáo dục dựa trên sự truyền thụ, một con người có lối suy nghĩ khá cổ hủ.
Nói cách khác, ‘Hãy ghi nhớ nếu bạn không hiểu!’
“Con không thể làm tổn thương người khác mà không có lý do, con không thể nói dối, con không thể trộm cắp.
Con chỉ có thể làm điều đó khi… ”
Eleonora suy nghĩ một lúc.
“Chỉ khi ta cho phép.
Được chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...