Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Con Hắc Long
Hai năm trước, Adrian và Eleonora đã có một cuộc cãi vã lớn trước lối vào pháo đài Laurent, điều này vẫn còn được ghi nhớ cho đến tận nay.
Kết quả là, không ai nghi ngờ rằng phù thủy khét tiếng thực sự xông ra khỏi thủ đô; đó là lẽ tự nhiên sau khi chia tay với người yêu bốn năm.
Do đó, Eleonora không thể phản ứng như thể cô ấy không biết đến sự tồn tại của Adrian Rossinell.
Kyle Leonard bắt đầu kiểm tra ghi chép gửi từ Tezeba.
Nó được ghi lại khi anh tự mình thẩm vấn Eleonora Asil.
“Nó chỉ là một cái bẫy chuột.
Đó là một cái bẫy cho lũ chuột.
Điều này thật không công bằng.
”
“Có hàng chục nạn nhân bị cái bẫy chuột này chém đứt cổ chân rồi, cô vẫn còn trơ trẽn dối trá như thế à.
Tốt hơn hết là cô nên thành thật nếu muốn được trả tự do sớm nhất có thể, thưa cô.
Cô đã đặt phép thuật gì vào thứ này để nó chặt cổ chân người như điên vậy hả? ”
“Điều tra viên trưởng, tôi thực sự không biết gì cả.
Tôi đã làm điều đúng, và nếu ngài muốn phá hủy nó, tôi sẽ cho ngài vinh dự này.
Cuộc trò chuyện buồn tẻ này đã diễn ra trong bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi vậy? Ở một nơi bé tí thế này! ”
Kyle Leonard nhớ đến người phụ nữ táo bạo trong phòng ghi chép có đôi mắt rực sáng dữ dội như một con sư tử.
Vẻ mặt cô khác hẳn với người phụ nữ sống trong căn nhà gỗ bừa bộn bây giờ.
Kyle tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ từng đoạn ghi chép, không bỏ sót một phần nào.
Cuộc điều tra đã có một bước ngoặt.
Kyle Leonard đặt bút xuống bàn.
Với vô số khả năng trong đầu, và sau khi tổng hợp tất cả các dữ kiện đã có, một kết luận đã được rút ra.
Cuộc điều tra ngay từ đầu đã bị định hướng sai.
“Ngu ngốc…”
Kyle Leonard đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy chiếc áo khoác đồng phục nằm ngổn ngang trên bàn, ném cho người đàn ông đang cứng còng trong góc.
“Nếu ông ngủ gật một lần nữa trong giờ làm việc, ông sẽ phải chuẩn bị cởi bỏ huy hiệu của mình đấy, chỉ huy.”
“Vâng thưa ngài!”
Và không nói thêm gì nữa, anh ta ngay lập tức rời khỏi văn phòng, bước đi nhanh chóng không chút do dự.
Điểm đến không đâu khác chính là nhà của Eleonora Asil.
***
“Bé à, con ở đâu thế?!”
Âm thanh kỳ lạ vang lên bên trong ngôi nhà đã biến mất, khiến Park Noah phải lục tung toàn bộ ngôi nhà một lần nữa.
Tuy nhiên, may mắn thay, sau vài phút, một tiếng sột soạt nhỏ lại vang lên.
Park Noah đặt một tay sau tai để định vị nguồn gốc của âm thanh.
“Con ở đâu vậy, con yêu?”
Cánh cửa nhà kho mà cô vừa lướt qua trước đó, đang mở một nửa.
Đừng nói với ta ngươi là một tên trộm đấy.
Park Noah đứng trước cửa, ấn nhẹ vào tay nắm cửa, liếc mắt một cái.
Bên trong là rác chất đống như núi.
Cô thận trọng bước vào phòng chứa đồ và từ từ đến gần đống rác có chiều cao gần gấp đôi chiều cao của cô.
Đột nhiên, một tiếng động nổ ra từ bên dưới đống rác.
“….?”
Park Noah đang kiểm tra kỹ ngọn núi rác này thì một tiếng thở gấp thoát ra từ môi cô.
“Cậu nhóc, con!”
Một chiếc đuôi nhỏ nhô ra từ đống rác – một chiếc đuôi hình mũi tên, được bao phủ bởi lớp vảy đen và mịn.
Rồng.
Đó là con rồng.
Một con rồng nhỏ, có kích thước vừa vặn trong vòng tay cô.
Ngay lập tức, Park Noah nhận ra cái đuôi đó thuộc về đứa trẻ mà cô đang tìm kiếm.
Con rồng đã mở miệng khi nhìn thấy cô.
Đôi đồng tử dài rung động, và con rồng ngập ngừng chui ra khỏi đống lộn xộn.
“Nếu ta gọi con, thì con phải trả lời chứ!”
Thằng bé duỗi thẳng chân và vươn hai tay ra, vỗ cánh khi cậu vung cánh tay thon gọn và có vảy quanh cổ Park Noah rồi ôm lấy cô.
“Ta đã gọi! Tại sao con không trả lời? ” Trái tim cô vẫn đập không ổn định.
Cô ấy đã vô cùng đau khổ và nổi cơn thịnh nộ.
“Ta đã rất lo lắng! Ta tưởng ai đó đã bắt con đi! Ta đã lo lắng cho con vì dạo này con hay hờn dỗi, và con khiến tim ta như rớt ra ngoài thế này! ”
Với con rồng được ôm chặt trong tay, Park Noah cảm thấy nhẹ nhõm tột độ vì đứa bé đã trở lại với cô một lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...