- Thưa giám đốc, bác...... nói gì cơ ạ?
- A, ha, ta....... ta có nói gì đâu, chỉ là.......
- Bác bảo Hoàng Minh là....... "CON GÁI"???
Hoàng Kỳ ngỡ ngàng. Sắp xếp lại những dữ kiện trong đầu, cậu chợt nhận ra rằng mình quá ngốc nghếch khi không hề hay biết điều đó. Nó là con gái, vậy thì tình cảm cậu dành cho nó........ hoàn toàn không có gì sai trái. Làm sao đây, làm sao đây, cậu vui như muốn phát điên lên vì điều đó. Vậy là cậu có thể tự do theo đuổi nó và mang lại niềm vui, hạnh phúc cho nó, được cùng nó tay trong tay bước đi...... Tất cả đều có thể!
Kỳ nhảy cẫng lên "YEAH" 1 cái và giơ chân bước ra ngoài. Nhưng cậu sững người lại....
Linh Lan vẫn nằm đó, im lìm, lặng lẽ, một Linh Lan cậu chưa từng biết đến. Người con gái đang quấn băng trắng trên tay, trên mặt ấy đã từng biết bao lần ngồi nhìn cậu uống rượu say, nghe cậu nói luyên thuyên trời đất rồi lại đưa cậu về. Biết bao lần cậu không chịu ăn uống gì, cô đã tận tay nấu đồ ăn mang đến cho cậu, ép cậu ăn. Rồi những lúc trong cơn say cậu nổi nóng vô cớ, cô giận nhưng cũng bặm môi không nói gì, dù bình thường cứ cãi nhau với cậu. Và những lúc cậu ốm, cũng là cô luôn ở bên, quan tâm, chăm sóc.
Cô bảo rằng vì cô đang là bạn gái của cậu.
Nhưng cậu biết rằng không chỉ có thế....
Vậy mà giờ đây, cô đang nằm hôn mê trên giường bệnh, cậu - một người bạn trai, lại có thể nghĩ đến cô gái khác được sao?
Kỳ bối rối và phân vân. Cậu yêu nó, nhưng từ lâu đã chấp nhận là không thể có nó. Còn Linh Lan, giữa cậu và cô cũng có không ít những điều ngộ nghĩnh, Cậu phải làm sao đây? Giữa 2 người con gái cậu đều khó lòng từ bỏ, cậu phải giữ lấy ai?
Cậu thoáng buồn nhìn vào đôi mắt Linh Lan như mong chờ một điều gì đó. Nhưng mong chờ điều gì chứ? Cô ấy sẽ giữ cậu lại ư? Tự cười mình ngốc nghếch, cậu quay mặt đi thì.......
- Hoàng Kỳ.....
Kỳ sững người. Nắm chặt tay lại, cậu mỉm cười. Dù cậu không hề nhận ra rằng đó là một nụ cười hạnh phúc, nhưng chính cậu đã mỉm cười. Chiếc lắc tay trên cổ tay cậu chợt sáng lên. Linh Lan, chỉ một tiếng nói của em thôi nhưng đã giữ lại được một trái tim đấy, em biết không?
...............
Tổ chức S vẫn tiếp tục gây sóng gió cho Dark Moon nhưng không có hiệu quả, ngược lại càng bị các đảng phái khác cô lập. Dark Moon ngày càng phát triển trong khi người của Trần gia càng lúc càng hành động xốc nổi, hung hăng. Trần gia liên tục cử người đi ám sát White nhưng không thành. Ông ta quả thật không ngờ kẻ mà mình mua chuộc lại có ngày khiến mình nghiêng ngả. Và Duy - đứa con trai ông lựa chọn cũng quay lưng lại với ông mà hợp tác với Kỳ để kinh doanh.
Còn Kỳ, đứa mà ông đã từng cho là yếu đuối, lúc này đang gây dựng sự nghiệp, phát triển kinh tế. Ông chợt nhận ra rằng nó chỉ mềm mỏng trong tình cảm mà không hề yếu đuối trong công việc, con mắt nhìn người của ông quả là vẫn chưa chuẩn xác. Nhưng giờ có hối hận thì được gì chứ?
Trần gia quy ẩn giang hồ, tìm về một miền đất hoang vu xa lạ để sống, ông "tình cờ" gặp lại vợ mình, người mẹ của hai đứa con trai mang dòng máu của ông. Đôi mắt bà vẫn dịu dàng như ngày nào, dù thời gian và sự bươn chải đã khiến cho khuôn mặt thanh tú điểm những nếp nhăn tuổi tác. Bà mỉm cười, đôi mắt sáng lên, rất giống mắt của Kỳ:
- Em đợi ngày này đã lâu rồi.
Trần gia xúc động, tay run run:
- Em...... tha thứ cho anh chứ?
Bà Trần cười tươi:
- Nếu anh vứt hết đống danh thiếp trong ví anh đi.
Ông Trần chột dạ, khẽ cười trừ rồi quay người đi, vứt cả tệp danh thiếp của các đối tác và mấy cô chân dài ra. Ông tươi cười nhìn bà:
- Anh vứt rồi.
Bà khoanh tay mỉm cười:
- Còn cái của cô siêu mẫu Amyla nữa đúng không?
Giọng bà chợt nghiêm lại, trừng mắt nhìn ông, nụ cười trên môi vụt tắt:
- VỨT!
Trần gia đau lòng lôi tấm danh thiếp ra một cách chậm rãi, bà liền giật lấy xé vụn ra. Duy và Kỳ cùng đi tới, mỉm cười. Bà Trần dịu dàng:
- Cảm ơn 2 con đã cho ta gặp lại ông ấy.
Duy bật cười vì mẹ cậu đã có thể trị được ba cậu còn Kỳ cứ đứng khoanh tay, ra vẻ cau có. Trần gia xúc động và hối lỗi, đến trước mặt 2 đứa con, nói:
- Ba xin lỗi. Xin lỗi con, Duy, vì đã luôn sắp đặt mọi chuyện xung quanh con. Kỳ.... ba xin lỗi, rất nhiều........
Duy huých Kỳ 1 cái, Kỳ cau có nhưng cũng để yên cho Duy kéo vào trong vòng tay của cậu và mẹ. Cả gia đình ôm nhau bật cười. Trần gia vừa cười vừa khóc, vòng tay ôm lấy vợ và con, hiểu ra rằng những thứ mình theo đuổi thật vô nghĩa. Kỳ cũng vừa cau mày vừa nhoẻn trên môi 1 nụ cười đang cố nén lại. Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng, trong vòng tay của gia đình, trái tim băng giá nhất cũng sẽ tan chảy.
Uyên Uyên và Hoàng Anh trở về sau chuyến đi chữa bệnh thành công cho cô. Hoàng Anh hạnh phúc trao cho cô chiếc nhẫn cưới trong niềm vui hân hoan và lời chúc phúc của tất cả mọi người. Duy và Tiêu Dương cũng tiến thêm một bước, đính hôn với nhau. Tùng và Yellow thì tổ chức một đám cưới tai tiếng với sự góp mặt của đầy đủ các thành phần "hổ báo" trong giới giang hồ. Tùng trước đây từng có tham vọng làm thủ lĩnh của giới giang hồ, nhưng từ khi yêu Yellow, cậu đã không muốn tranh chấp về quyền lực nữa.
Tụi nó đến dự đám cưới của Tùng và Yellow. Brown cũng gửi thiệp và quà về chúc phúc cho 2 người họ. Nó còn có một niềm vui lớn nữa là.........
- White, cảm ơn cậu.
- Về điều gì? Tôi có làm được gì cho cậu đâu? Mà cậu chăm sóc Yellow cho tốt vào, kẻo Green không cướp cô ấy thì tôi cũng sẽ làm đấy.
Tùng nhìn White cười tươi mà lòng thầm cảm ơn người bạn khá khó hiểu này:
- Cậu biết Red là con gái nên muốn cậu ấy rút khỏi giang hồ để được an toàn đúng không? Cả vụ tiếp tay cho Trần gia, cũng là vì cậu muốn làm "gián điệp" cho Dark Moon nữa. Mãi đến gần đây tôi và Yellow mới nhận ra điều đó. Cảm ơn cậu rất nhiều, vì nếu cậu không đứng ra thì tôi cũng sẽ là người làm như thế.
White bật cười:
- Khùng hả? Tôi đâu có nghĩ được nhiều như thế. Chỉ là thấy thích thì làm thôi.
- Vậy cậu có thích đầu tư cho tôi không? Tôi muốn mở thêm chi nhánh. Đầu tư nhá, nhá!! Nhá!!
- Hừ, để xem khả năng của cậu đến đâu đã.
White nhìn vẻ mặt háo hức của Tùng, nổi hứng trêu cậu rồi khẽ đưa lên môi nhấp 1 ngụm rượu. Còn nó đang đứng ở phía sau góc tường, nghe được những lời Tùng và hắn nói, trong lòng dâng lên niềm vui và sự biết ơn khó tả. Chợt Angus từ đâu chạy đến kéo nó đi:
- Đi theo tôi!
Nó cố gắng giật ra nhưng hắn vẫn giữ tay nó rất chặt, kéo nó đi phăng phăng.
.........................
Cùng thời gian này, ở Nhật......
2 tuần trước:
>>>
- Alô, anh Trương Kỳ Anh phải không ạ?
- Tôi Trương Kỳ Anh xin nghe.
- Vâng, cách đây 2 năm anh có làm xét nghiệm kiểm tra máu phải không? Chúng tôi đang có 1 số nghi vấn về kết quả xét nghiệm, anh có thể đến bệnh viện chúng tôi kiểm tra lại được không ạ?
- Vâng, tôi đến ngay.
Kỳ Anh ngồi lo lắng trong phòng chờ. Hôm nay sẽ có kết quả xét nghiệm máu. Các bác sĩ ở đây cho biết vào thời gian anh xét nghiệm máu lần trước có một vài sự cố đã xảy ra và kết quả xét nghiệm của anh có thể đã bị nhầm lẫn. Tâm trạng của anh lúc này không ổn 1 chút nào. Nếu kết quả dương tính thì sẽ thật nực cười khi anh đến kiểm tra lại, tự khẳng định thêm với chính mình rằng "mày sắp chết". Còn nếu kết quả là âm tính thì chẳng phải những điều luôn làm anh khổ tâm trong suốt thời gian qua và những điều anh làm vì nó đều là vô nghĩa sao?
Đưa hai tay lên vuốt mặt, anh không muốn nghĩ đến một kết quả nào nữa. Đôi mắt anh lúc này vằn những vệt đỏ trông vô cùng đáng sợ, không có 1 chút nào giống với Kỳ Anh hàng ngày. Anh đang cố gắng kìm nén lại tất cả tình cảm, sự hy vọng va` hồi hộp để ngăn mình phát điên lên nếu như kết quả là âm tính với HIV.
Ông bác sĩ già bước vào phòng chờ, lo lắng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt. Dù đã tiếp xúc với không ít loại người nhưng ông vẫn cảm thấy run sợ trước anh. Bởi không chỉ vẻ lịch lãm và khí chất thanh cao toát ra trên con người đó, mà trong ánh mắt cùng với tư thế của anh là cả sự phẫn nộ và đáng sợ đang có nguy cơ bùng phát.
Không thấy anh lên tiếng hỏi mà chỉ chống 2 cùi tay lên đầu gối và nhìn mình chằm chằm, ông đành mở lời:
- Thực ra..... Chúng tôi vô cùng xin lỗi.
Lúc đó, Angus kéo nó đến trước sân trường, bịt mắt nó lại và nói:
- Em có biết tôi yêu em nhiều đến mức nào không?..... Hãy mở mắt ra và nhìn nhé!
Hắn từ từ buông tay ra, nó cau có mở mắt và....... chẳng có gì ngoài 2 dãy nhà học hai bên. Nó nhăn nhó quay sang nhìn hắn thì hắn cười rồi chỉ tay về phía trước. Nó nhìn lại và sửng sốt đưa 2 tay lên che miệng, không thốt nên lời. Trước mặt nó là hàng trăm, hàng nghìn bức thiệp đủ màu sắc đang "thả dù" xuống khoảng sân giữa hai dãy nhà học. Chúng cứ bay lơ lửng lơ lửng, lắc qua lắc lại và chạm xuống đất. Từ dưới đất, cứ mỗi bức thiệp rơi lại có một quả bóng bay hình trái tim được thả lên trời y như một "cơn mưa" thiệp dù và một "rừng cây" bóng bay. Nó cảm thấy niềm vui dâng trong lòng, thích thú nhìn theo chùm bóng bay đang lơ lửng giữa trời với dải lụa viết "Lục Tiểu Thiên ♥ Vũ Hoàng Minh"
Hắn dịu dàng đưa tặng nó bó hoa và 1 sợi dây chuyền có mặt khắc chữ T và chữ M lồng vào nhau, mỉm cười nói:
- Đồng ý làm người yêu anh, em nhé!
....................
Kỳ Anh vẫn im lặng nhìn và lắng nghe, mọi dây thần kinh đều căng lên để nghe rõ từng từ:
- Kết quả chính xác của anh là..... âm tính!
Anh vỡ òa trong cảm xúc không diễn tả được. Đầu tiên là niềm vui trên cả hạnh phúc, đó là thoát khỏi bản án của tử thần và sự đau khổ đằn vặt bấy lâu. Anh từng trở về Việt Nam nhưng không dám gặp nó mà chỉ gặp người chú phản bội để đòi lại những gi ông ta đã lấy của bố mẹ anh. Anh cũng chấp nhận tha thứ cho ông vì hiểu rằng không có tiền, ông cũng chỉ sống như một kẻ lang thang, như thế đã là 1 cái giá rất đắt rồi. Còn bây giờ, khi biết mình không hề mắc bệnh, anh lại lo sợ rằng nó liệu có chấp nhận tha thứ và quay lại với anh không..... Nhưng anh sẽ....... TRỞ VỀ!
..................
Nó cứ đứng trân trân nhìn bó hoa và sợi dây chuyền trên tay Angus đang đưa ra trước mặt mình. Ngước mắt lên nhìn hắn với ánh mắt thoáng chút bối rối, nó phát hoảng lên khi thấy một tập đoàn bao gồm các chị, các em, các cô, các bác, rồi cả các chú đang chạy rầm rầm đến chỗ nó và hắn, bụi tung mù mịt. Hắn đứng quay lưng lại nên không thấy cảnh tượng hãi hùng ấy, cứ ngơ ngác nhìn biểu hiện của nó. Nó há miệng, chỉ chỉ tay về phía sau rồi không kịp nói gì nữa, nó co giò..... chạy một mạch.
Angus quay lại thì chưa kịp nhìn thấy ai và cũng chưa ai kịp nhìn thấy hắn, đã bị hàng chục, hàng trăm người dẫm, đạp lên người mà chạy qua. Hắn nằm rạp dưới đất, cầm sợi dây chuyền, nhìn bó hoa tan tành rồi lẩm bẩm:
- Tôi bắt đầu tự hỏi........ em có phải là con gái không thế?
Nó thậm chí còn chưa nói với hắn một câu nào, cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Chẳng lẽ nó không biết xúc động trước cảnh tượng lãng mạn mà hắn cố công dàn dựng và tự tay viết tới mấy nghìn cái thiệp ư?
Và tiếng hò reo cùng với tiếng hét phấn khích không ngừng "ngân nga":
- Anh Minh, cho em xin chữ kí!
- Anh Minh, chụp với em bức ảnh!
- Anh ơi cho em cầm tay! (.....)
...........
Nó bịt tai lại, chạy vòng vòng quay lại chỗ Angus, vơ lấy mấy tấm thiệp rồi giựt sợi dây chuyền trên tay hắn, mặt đỏ bừng lên, không nói gì rồi........ chạy tiếp.
Angus ngồi ngẩn ngơ nhìn nó, như thế là....... đồng ý?
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thêm, đám đông lại từ đằng sau chạy lên........ chà đạp lần hai! Nhưng lần này hắn bị đo đất mà vẫn nằm....... nhe răng ra cười. Rồi hắn vội vã đuổi theo:
- ĐÓ LÀ CÔ GÁI CỦA TÔI, MẤY NGƯỜI TRÁNH RA!!!
Nhưng đám đông vẫn chưa thôi trò rượt bắt, cứ thế réo lên:
- Anh Minh, đợi tụi em với!!!
Nó vừa chạy vừa bịt tai và hét lên:
- TÔI ĐÃ NÓI RỒI, TÔI LÀ CON GÁI!!!
___END___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...