Edit : Hiên Vũ
Trên đường ra khỏi bệnh viện, Thái Miêu Nhi vẫn túm chặt góc áo Trần Tử không buông, khuôn mặt ngạc nhiên và không thể giải thích được.
Trần Tử dọc đường vẫn đen mặt không nói một lời. Không phải là anh không muốn nói chuyện, mà là không dám nói. Theo tên tiểu quỷ này nói, không ai có thể thấy cậu, nếu như trên đường Trần Tử nói chuyện với cậu, người đi đường thấy một người đàn ông trưởng thành trên đường lầm bầm lầu bầu, còn không cho rằng anh là kẻ điên?
Từ bệnh viện ra tới đường, bởi vì chân Trần Tử còn chưa khỏi hẳn, chống gậy đi rất chậm, cho nên có thể nhìn rõ vẻ mặt của tiểu quỷ kia.
Từ lúc tiểu quỷ kia túm góc áo của mình, Trần Tử liền phát hiện vẻ mặt của cậu rất phong phú, suốt dọc đường đi, vẻ mặt ngoài kinh ngạc còn có rất nhiều biểu cảm khác. Thấy xe cộ và người đi đường qua lại, ánh mắt càng phóng to hơn.
… Thật sự là quỷ cổ đại quỷ sao? …
Nhìn di động, thời gian đã không còn sớm, nếu dẫn theo tiểu quỷ không biết từ đâu đến, tất nhiên là không thể tới nhà Đông Tử ăn cơm. Nhớ tới món canh hầm của dì Hoàng, Trần Tử đột nhiên cảm thấy, này tên tiểu quỷ rất dư thừa.
“ Hiện tại phải đi đâu?” Thái Miêu Nhi nhỏ giọng hỏi.
Đứng bên đường lớn, những xe cộ qua lại đều là thứ cậu chưa từng thấy qua, mặc dù từng thấy trên TV ở phòng bệnh 08, nhưng lúc chân thực xuất hiện trước mặt mình, cảm giác lại khác.
…Thì ra to như vậy…
Nghe được lời Thái Miêu Nhi…, nhưng Trần Tử không dám mở miệng nói chuyện, kìm nén thật sự rất khó chịu! ﹏!.
Thật vất vả chặn xe taxi, rồi lại gây ra một đống chuyện cười
Là để tiểu quỷ lên xe trước ư, hay là mình lên trước đây? Tiểu quỷ lên trước…liệu cậu ta biết ngồi xe thế nào không?
Xoắn xuýt vấn đề này, tài xế taxi không nhịn được: “ Tôi nói này chàng trai, cậu rốt cuộc muốn lên xe hay không?”
“ A, ngại quá, bác tài.” Bị bác tài nói như vậy, mặt Trần Tử còn đỏ hơn cả mông khỉ.
Chịu thôi, bướng bỉnh túm lấy góc áo bị tiểu quỷ nắm chặt không buông, cúi đầu chui vào trong xe. Đùa à! Nếu không nắm quần áo, nếu tiểu quỷ này không biết phải chui vào, lại túm quần áo mình không buông, đây không phải là để cho bác tài nhìn thấy áo của mình ban ngày ban mặt vô duyên vô cớ vén lên? Đây không dọa người sao.
Bị Trần Tử lôi kéo như thế, Thái Miêu Nhi khó khăn ngồi vào trong xe, đầu nhỏ còn bị đụng thật mạnh vào mui xe, rất đau nha.
Đưa tay sờ sờ đầu bị đụng đau của mình, đầu tiên là tò mò bên trong “ xe” lại dài như vậy. Lần thứ hai kinh ngạc, mình vậy mà chạm được rồi! Lúc đầu cái gì cũng không chạm được, hiện tại chạm được rồi! Kể từ khi bắt được góc áo của người đàn ông này, hình như lại biến bình thường, ngoại trừ không ai thấy được cậu.
“ Chàng trai, cậu đóng cửa nhé.” Người đã ngồi vào, nhưng cửa lại mở, anh chàng này thật là một người kỳ lạ.
Đầu tiên là chặn xe, sau hồi lâu không lên xe, lên xe lại không đóng cửa, đen mặt đứng ngẩn người ở đó, cũng không biết nghĩ cái gì.
“ A!” Cửa còn chưa đóng a!
Quay đầu trừng mắt tiểu quỷ trên mặt viết “ tôi không biết”, oán thầm mình nhặt được tên ngu ngốc.
Chắn ngang thân thể tiểu quỷ, vươn tay đóng cửa, quay đầu lại thấy tài xế vẻ mặt không được tự nhiên nhìn mình, Trần Tử cũng chỉ có thể hì hì qua loa hai câu:
“ Kia… Mấy ngày trước xảy ra tai nạn xe cộ, đầu bị đụng có chút không linh hoạt, hì hì…”
… Tôi xem cậu là bị đụng thấy ngu rồi…
Nhìn hiểu được nội dung trong mắt tài xế, mặt Trần Tử dần dần hồng đỏ thấu nửa bên, lại oán thầm đều do tên quỷ đần này làm hại.
Dọc theo đường đi Thái Miêu Nhi có rất nhiều vấn đề, ví dụ như:
“ Đây chính là xe a?”
“ Tại sao đi một đoạn dừng một đoạn vậy?”
“ Chúng ta sắp đi đâu?”
“ Những người bên cạnh tại sao cưỡi trên hai cái vòng tròn?”… Vấn đề của tên đần.
Trần Tử khép chặt đôi môi, đen mặt ngồi ở bên cạnh không nói một lời.
Vấn đề của Thái Miêu Nhi vừa nói ra lại tới nữa: “ Anh vừa rồi sao không nói lời nào chứ?”
Song câu trả lời của Trần Tử lại ông nói gà bà nói vịt với vấn đề của cậu: “ Cậu không phải bảo tôi dẫn cậu ra khỏi phòng bệnh kia sao? Hiện tại ra rồi, cậu có thể đi.”
Nói xong, xoay người lên lầu về nhà.
Mở cửa ra quay đầu nhìn lại, tên tiểu quỷ kia lại theo mình, Trần Tử trong nháy mắt có chút tức giận, nếu như không phải vì cậu ta, mình sẽ không gây ra một bụng chuyện cười, lại không có cách uống canh hầm của dì Hoàng.
Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, quay đầu khẽ rống lên với tiểu quỷ vẫn bám dính mình:” Biến”, sau đó vèo chui tọt vào phòng, khóa tiểu quỷ ngoài cửa.
Sau khi tắm nước nóng, thu xếp hết hành lý, Trần Tử đột nhiên nhớ tới, tên tiểu quỷ bị khóa ở bên ngoài, cũng không biết tên kia đã đi chưa. Vừa rồi nói chuyện thô lỗ với cậu ta như vậy, thực sự cũng quá đáng rồi.
Từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, đúng như dự đoán, thấy tên quỷ xui xẻo kia núp ở bên ngoài. Ngồi ở cầu thang, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa lên trên, mắt to chớp chớp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thỉnh thoảng có người đi qua, còn biết đứng lên tránh ra.
“ Thật là một tên quỷ đần, nhường cái gì mà nhường, cũng không ai nhìn thấy.” Mới nhỏ giọng nói xong câu đó, trong lòng Trần Tử giống như bị cái gì đâm, đau đớn buồn bực.
Nếu như mình vẫn khóa cậu ta ở bên ngoài, cậu ta có phải vẫn ngây ngốc ở đó hay không? Không ai nhìn thấy, không ai nói chuyện với cậu ta, không ai biết sự tồn tại của cậu ta trên thế giới này.
Như vậy rất đáng thương…
Cũng không biết sao, Trần Tử lại mở cửa ra.
Sau khi Trần Tử đóng cửa, Thái Miêu Nhi vẫn ngồi ở cửa cầu thang. Không phải cậu không muốn đi, mà là cậu căn bản không biết mình có thể đi đâu. Ở cái thế giới xa lạ này, tất cả đối với cậu mà nói, đều nguy hiểm như nhau. Không ai nhìn thấy, không ai nghe được cậu nói chuyện, căn bản cũng không có người biết, còn có sự tồn tại của cậu. Thái Miêu Nhi gục lên đầu gối của mình, nghĩ đến quá khứ, nghĩ đến hiện tại, nghĩ đến tương lai.
Thỉnh thoảng có người đi qua, Thái Miêu Nhi sẽ đứng dậy, trốn vào trong góc. Ngoại trừ nữ sinh nằm bất động trong bệnh viện, người cậu không sợ cũng chỉ có người đàn ông nhốt cậu ngoài cửa kia. Những người khác, cậu đều sợ!
… Không biết người kia lúc nào trở ra? …
Vừa nghĩ đến Trần Tử, Trần Tử mở cửa ra, trong nháy mắt đó, Thái Miêu Nhi có chút bối rối. Sững sờ tại chỗ không nhúc nhích. Đôi mắt trông mong nhìn Trần Tử đang có vẻ không vui.
“Không vào còn đứng ở đó làm gì?”.
“ Hả? A!”
Nghe được “ lời mời” của Trần Tử, Thái Miêu Nhi có loại xúc động muốn khóc. Dường như sợ Trần Tử một giây sau sẽ đổi ý, thật nhanh xông vào cửa, lại rất biết ý đóng cửa lại.
… Lúc này biết phải đóng cửa rồi…
Trần Tử ngồi trên ghế sô pha, nhìn tiểu quỷ còn đang ở cửa, nói rõ ngồi đi.
Vốn tưởng rằng tiểu quỷ sẽ ngồi lên ghế, không ngờ tới vật nhỏ lại đặt mông ngồi xuống sàn nhà, vẫn là tư thế ôm đầu gối kia.
Không đợi Trần Tử hỏi, Thái Miêu Nhi tự nói trước “ Vừa rồi ngồi dưới đất, có chút bẩn.”
Nói xong, hai má còn thoáng hồng.
Cử động này làm Trần Tử đột nhiên cảm thấy, cái vật nhỏ này còn rất hiểu chuyện.
Thái Miêu Nhi cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Trần Tử, trong lòng tràn đầy cảm kích, cảm kích người đàn ông duy nhất có thể thấy mình. Không chỉ dẫncậu rời khỏi căn phòng nhỏ kia, còn cho cậu về nhà.
“ Này… Tôi có lời hỏi cậu!” Bởi vì không biết tên tiểu quỷ, chỉ có thể xưng hô không lễ phép như thế.
Hai người ngồi đối diện trong một không gian nhỏ, Trần Tử ngược lại có chút áy náy.
“ Anh hỏi đi, tôi sẽ thành thật trả lời.” Thái Miêu Nhi vẫn là bộ dạng nghe lời, ngẩng đầu nhìn Trần Tử ngồi trên ghế.
“ À… Tôi tên Trần Tử, cậu tên là gì?” Cái này là phải hỏi, không thể “ này, này” gọi không ngừng.
“ Tôi tên Thái Miêu Nhi.”
“Thái Miêu Nhi?” Còn hơn là Qua Miêu Nhi, “ Cậu hiện tại như vậy, rốt cuộc có chuyện gì? Cậu rốt cuộc là người hay quỷ?”
* Thái ( 菜) – rau cải, Qua (瓜) – dưa chuột
“ Tôi cũng không biết…” Nói đến tại sao bản thân biến thành như vậy, Thái Miêu Nhi đến nay vẫn không rõ, không hiểu ra sao.
“ Vậy cậu nói những thứ cậu biết đi, ví dụ như, người cuối cùng nhìn thấy là ai? Cậu đã làm chuyện gì mà biến thành thế này.”
“ Cuối cùng nhìn thấy, chắc là… “thủ hạ của Vương Lệ Nương, mua võ sĩ đen khỏe,” tôi là bị đánh chết a…”
Hồi tưởng lại chuyện lúc trước, Thái Miêu Nhi cảm thấy có chút lạnh.
“Lúc tôi còn rất nhỏ đã bị bán vào Hoa Ảnh Các, đã làm rất nhiều việc…”
Nấu nước, quét sân, tất cả việc nặng cậu đều đã làm. Từ từ lớn lên đến 15 tuổi, càng lộ vẻ xinh đẹp, đã bị Vương Lệ Nương ép bán thân.
“ Cậu là…” Nghe Thái Miêu Nhi nói, Trần Tử có chút phản ứng không kịp, tên tiểu quỷ trước mắt, là nam sinh hay nữ sinh?
“ Tôi trước kia là nam quan…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến phía sau lại vùi mặt vào trong cánh tay, chỉ lộ ra đôi mắt to trong veo như nước, len lén nhìn phản ứng của Trần Tử.
Cậu sợ bị anh ghét…
“ Nam quan…” Anh đã từng xem trong sách, trước đây có phong trào thích nam, trong Thiên Tỳ vương triều càng đạt tới thời kỳ cường thịnh, khi đó trong thanh lâu sở quán bán mình không chỉ bé gái, còn có bé trai bộ dạng xinh đẹp.
Nói như vậy, tiểu quỷ đáng thương trước mắt mình, khi còn sống chính là…
Thấy Trần Tử vẫn lặng yên, Thái Miêu Nhi trong lòng dâng lên đau khổ.
Anh ấy ghét mình sao? Loại nghề này…
Nghĩ lại nghĩ, Thái Miêu Nhi vùi cả đầu vào cánh tay, không dám ngẩng đầu, sợ một giây sau sẽ thấy ánh mắt khinh thường của Trần Tử.
“ Nam quan, cái tên này thật đúng là văn nhã, ha ha…” Trần Tử có chút lúng túng mở miệng, dường như là muốn phá vỡ sự yên lặng làm người ta ngứa ngáy da đầu kia.
“ Anh… Không chê?” Trước kia, chỉ cần là nghe cái nghề này, trong mắt mắt mọi người sẽ lộ ra mọi loại biểu cảm khinh bỉ.
“ Cậu biết nam quan hiện tại gọi là gì không? Gọi là Ngưu Lang.” Không chỉ thời xưa mới có cái nghề mua bán xác thịt, hiện tại cũng có.
“ Hiện tại Ngưu Lang, không chỉ bán phía trước, còn bán phía sau, tôi có người bạn là Ngưu Lang, cậu nói xem tôi sẽ ghét cậu sao?”
Nghe được lời này của Trần Tử, Thái Miêu Nhi khiếp sợ ngẩng đầu khỏi cánh tay, dường như trong chốc lát không tiêu hóa hết lời của Trần Tử.
Thái Miêu Nhi không biết, Trần Tử lớn lên ở cô nhi viện. Ở cô nhi viện, Trần Tử có một thằng bạn nối khố, tên Lạc Ảnh, hiện tại là ngưu lang đầu bảng trong quán đêm. Kiến thức về ngưu lang, Trần Tử biết rất rõ. Đối mặt với tiểu quỷ đơn thuần này, Trần Tử không biết phải nói cái gì.
Cảm thấy tên tiểu quỷ non choẹt trước mặt này và từ “Ngưu Lang”, là người không hợp tên.
“ Nên nói cho tôi chuyện của cậu đi.” Cái này còn chưa nói xong đâu.
“ Ma ma của Hoa Ảnh Các muốn bán tôi cho Vương viên ngoại, nhưng tôi không chịu, cho nên đã bị bọn họ nhốt, tôi nghĩ, tôi là bị đánh chết…” Chắc là bị đánh chết.
Trong ấn tượng người đàn ông vạm vỡ thô kệch đánh mình, rất đau, sau đó ngất đi thôi.
“ Nói như vậy, cậu hiện tại là…quỷ?” Đã chết rồi còn không phải là quỷ?
“Tôi thật sự không biết tôi có phải hay không quỷ, người kia nói, chỉ cần tôi có thể dung hợp với cô bé kia, tôi có thể sống lại!” Nghe Trần Tử nói cậu là quỷ, Thái Miêu Nhi có chút nôn nóng, cậu thật sự không biết bản thân hiện tại là trạng thái gì.
“ Người kia?” Là ai?
“ À…” Không cẩn thận lỡ miệng, Thái Miêu Nhi không biết giải thích thế nào:
“ Một bé trai, cậu ta nói, tôi là cậu ta kéo tới nơi này, vốn là phải dung hợp với cô bé trong căn phòng kia, nhưng tôi bị bắn ra.”
Đến bây giờ cậu vẫn có thể nhớ được cảm giác bị bắn ra, rất đau, hơn nữa tê tê, không biết hình dung thế nào.
“ Cậu nói càng ngày càng rối…” Trần Tử gõ đầu của mình, hiện tại anh quan tâm nhất, vẫn là tên này rốt cuộc là người hay quỷ!
“ Tôi cũng không rõ lắm đâu! …” Thái Miêu Nhi lại vùi đầu mình vào cánh tay, đầu trên cánh tay cọ tới cọ lui, rất giống động vật nhỏ.
“ Vậy tôi hỏi cậu, cậu sợ ánh mặt trời không?” Quỷ trong phim nhìn thấy ánh mặt trời sẽ hôi phi yên diệt, nếu như Thái Miêu Nhi là quỷ, hẳn sẽ sợ ánh mặt trời a.
“ Không sợ nhá!” Hôm nay trên đường về cùng Trần Tử, không phải là ban ngày sao.
“ Hhư vậy …” Không sợ ánh mặt trời, vậy…
“ Cậu chờ một chút, tôi tìm một thứ.”
Trần Tử đứng lên, vội vã trở về phòng, lục lọi hồi lâu mới khập khiễng trở lại phòng khách.
“ Cho cậu!” Đưa vật trong tay cho Thái Miêu Nhi đang ngồi xổm dưới đất.
“ Ngọc Quan Âm?” Nhận ngọc bội trong tay Trần Tử, Thái Miêu Nhi lẩm bẩm nói.
“ Cái này cậu cũng không sợ à?!” Trần Tử hết cách, ánh mặt trời không sợ, tín vật của Phật gia cũng không sợ, kia…
“ Cậu chắc không phải là quỷ.” Cuối cùng đạt được kết luận như vậy.
“ Hả… Tôi thật không biết tôi là vật gì.” Thái Miêu Nhi lắc đầu.
“ Phụt!” Nghe được ngôn ngữ đáng yêu của Thái Miêu Nhi, Trần Tử không nhịn được bật cười. Có người nói bản thân là đồ vật?
“ Được rồi, được rồi, hỏi han xong, cuối cùng đạt được kết luận là, cậu không phải là một món đồ, được chưa?” Vươn tay sờ sờ đầu Thái Miêu Nhi, Trần Tử rất không có hình tượng cười nghiêng ngả.
Né tránh bàn tay của Trần Tử, nghe rõ lời anh nói… Thái Miêu Nhi tức đến phồng má.
“ Anh mới là đồ vật… Cả nhà anh đều là đồ vật!”
Ôi a! Mới quen biết chưa lâu, lá gan đã bắt đầu lớn rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...