Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo


Nam Nhược không biết.

Cô chỉ biết là tuần nào mẹ cô cũng thỉnh thoảng đưa ra “hàng loạt những lời thúc giục chí mạng”.

Đôi lúc, bà sẽ nói rằng con cái của đồng nghiệp mình sắp kết hôn rồi.

Có khi, bà sẽ nói rằng mình phải tham dự một đám cưới.

Luvevaland chấm co.

Cũng có lúc, mẹ cô lại kể rằng bà trông thấy người bạn thời tiểu học của Nam Nhược đã sinh con rồi.

Mà đôi khi, bà sẽ dứt khoát gửi số điện thoại cho cô, sau đó yêu cầu Nam Nhược kết bạn WeChat để trò chuyện với đối phương.




Nhưng Nam Nhược chưa bao giờ trải nghiệm thứ gọi là tình yêu gì gì đó.

Lúc ở độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương, cô đã dành toàn bộ thời gian để vùi đầu trong thư viện.

Chẳng phải là trong trường đại học không có chàng trai nào từng bày tỏ tình cảm với cô.

Tuy thế, Nam Nhược tin vào lời nói của ba mẹ mình nên đã không hề yêu ai, thay vào đó, cô càng học tập chăm chỉ hơn nữa.

Cuối cùng thì sao? Dường như một người vừa mới tốt nghiệp đại học như Nam Nhược đã không còn là cô của lúc trước nữa.

Mặc dù cô chưa từng yêu đương nhưng hình như ba mẹ cô lại tin rằng: Con gái mình có thể lập tức tìm được một người đàn ông phù hợp, sau đó tiến tới hôn nhân.

Giống như trò lật bài vậy, chỉ cần lật hai quân bài giống hệt nhau để ghép nối rồi triệt tiêu nó, chỉ dễ như vậy thôi…

Thi thoảng Nam Nhược lại cảm thấy thật buồn cười khi ngẫm về cuộc đời hai mươi lăm tuổi của mình.

Dường như cô chưa bao giờ đưa ra quyết định cho bản thân.

Cuộc đời cô tựa như một quỹ đạo đã được cố định.

Nam Nhược xuất phát theo phương hướng mà ba mẹ mình đã đặt ra, sau đó dừng lại ở những thời điểm cố định cùng với điểm dừng nhất định, làm những việc cố định rồi lại trở lên xe.

Xe chạy về đâu sao?

Điều này thì cô biết.

Đó là cái chết.

Nếu như đời người bất công thì mọi người chỉ có thể bình đẳng với nhau khi đối mặt với cái chết.


Luvevaland chấm co.

Tất cả mọi người đều đang ngồi trên những chuyến tàu đến từ những phương hướng khác biệt, đồng loạt chạy về trạm cuối cùng – đó là cái chết.

Nếu điểm cuối đã là cái chết, vậy thì tại sao không thể thay đổi lộ trình xe chạy? Tại sao không thể gia tăng số điểm dừng chân? Và tại sao không thể làm cho phong cảnh ven đường trở nên đẹp đẽ hơn một chút chứ...

Nam Nhược không thể làm được.

Cô không có năng lực và càng không có điều kiện.

Ngay từ lúc bắt đầu, hết thảy mọi thứ đều đã được định sẵn rồi.

Đó là khi cô được sinh ra.

Xét về bản chất thì Nam Nhược vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người tích cực và lạc quan.

Khi gặp chuyện, cô thường suy nghĩ theo hướng tích cực, đồng thời tin rằng mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

Chẳng hạn như, Nam Nhược tin rằng mình có thể dạy Kha Tư Viễn.

Nhưng mà, chẳng phải con người đều sẽ trưởng thành sau khi bị vả mặt hết lần này đến lần khác sao?


Bây giờ Nam Nhược đã không còn lạc quan như vậy nữa rồi.

Cô đã không còn ôm ấp bất cứ hy vọng nào về việc dạy dỗ Kha Tư Viễn nữa.

Cô cũng chẳng kỳ vọng rằng mình sẽ dựa vào năng lực của bản thân để tìm được một người đàn ông phù hợp.

Nam Nhược đã từng được nhiều người bạn nói rằng trông cô không giống một người thuộc thế hệ sau năm 1995.

Cô không mấy hứng thú với việc đi mua sắm ở trung tâm thương mại mà lại thích đọc sách ở hiệu sách hơn.

Nam Nhược hoàn toàn không đến các quán bar và hộp đêm mà lại thích đến nhà hát để xem trình diễn.

Cô chẳng thích thú cho lắm với việc ngồi xem livestream hay là các đoạn video ngắn mà lại thích ở nhà xem phim hơn.

Nam Nhược cũng không biết gì về hàng hiệu xa xỉ, bởi cô tôn thờ chủ nghĩa thực dụng và lối sống tối giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui