Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo
"Không thuận lợi lắm, chủ yếu là vì trong lớp tôi có học sinh thành tích không tốt lắm nên kéo cả lớp xuống."
"Kém đến nỗi kéo thành tích cả lớp xuống luôn hả?"
"Ừ, rất kém."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cô đã thử báo cho phụ huynh em ấy chưa?"
"Phụ huynh em ấy biết rồi."
"Biết rồi sao? Biết rồi nhưng vẫn không để ý à?"
Không để ý? Để ý kiểu gì? Vấn đề của Kha Tư Viễn quả thật rất phức tạp.
Nam Nhược không muốn nói cho Khương Kỳ biết Kha Tư Viễn mắc chứng khó đọc.
Thứ nhất là vì giữa bọn họ chưa đến mức không phải giấu nhau bất cứ điều gì.
Luvevaland chấm co.
Thứ hai là vì dù sao đây cũng không phải chuyện đáng rêu rao gì.
Dù Nam Nhược có nhức đầu vì Kha Tư Viễn bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng phải bảo vệ quyền riêng tư và lòng tự ái của đứa trẻ này.
"Học sinh bây giờ đúng là khó chăm thật đấy.
Giáo viên tiểu học thật vất vả." Khương Kỳ nịnh Nam Nhược.
Nam Nhược biết Khương Kỳ đang thuận theo lời cô mà tâng bốc, có điều cô không để lộ vẻ phản cảm gì, bởi vì đúng là cô vất vả thật.
Lúc này, cách chỗ bọn họ ngồi không xa có một phụ huynh mới cho con ăn xong.
Bé trai nói "Ba, con no rồi", sau đó hai ba con đứng dậy rời khỏi quán gà rán.
Nam Nhược tình cờ ngước lên nhìn hai ba con này một cái.
Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, ấy từ từ, đó không phải là Kha Tư Viễn và ba cậu bé à...
Đã rất lâu rồi Kha Ngu không dẫn con trai Kha Tư Viễn đi ra ngoài dùng bữa.
Anh bề bộn nhiều việc.
Bận họp, bận đi công tác, bận xã giao, bận suy nghĩ tính toán để đối phó với những thay đổi trước mắt.
Ban đầu là một sự thay đổi xảy ra, sau đó là một loạt thay đổi của bây giờ như hiệu ứng cánh bướm vậy.
Dù là lớn hay nhỏ thì Kha Ngu cũng chẳng có sức để chống đỡ cái nào, chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
Sau khi dắt Kha Tư Viễn về nhà, Kha Ngu vòng vo hỏi thăm thành tích lần thi này, sau đó lại cẩn thận hỏi chuyện ở trường của con trai.
Kha Tư Viễn nói với ba rằng mình được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch, cậu bé rất vui vẻ.
Luvevaland chấm co.
Rất dễ nhận thấy rằng Nam Nhược không hề nói cho Kha Tư Viễn biết chuyện điểm thi của cậu bé rất kém.
Nhưng hôm nay Kha Ngu đã nghe được chuyện ở quán gà rán.
Anh biết đứa trẻ thành tích kém toàn kéo cả lớp xuống trong miệng cô là con trai mình.
Kha Ngu thật sự không biết nên làm gì mới phải.
Anh rất cảm ơn Nam Nhược bảo vệ Kha Tư Viễn, nhưng cảm ơn không phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Biện pháp ư? Kha Ngu cũng chẳng biết biện pháp giải quyết là gì.
Hay bây giờ anh buông tất cả mọi thứ trong tay rồi dẫn Kha Tư Viễn tới Bắc Kinh? Hoặc ra nước ngoài...
Đêm khuya, sau khi uống hết một ly rượu vang, Kha Ngu ngâm mình trong bồn tắm để đầu óc trống rỗng cảm nhận cảm giác thở không nổi.
Nhưng những thông tin trong đầu vẫn cứ không ngừng xuất hiện, lại ùng ục ùng ục như muốn bốc hơi.
Luvevaland chấm co.
Đủ loại tiếng ồn vang lên bên tai Kha Ngu, lúc thì là giọng Kha Tư Viễn nói "Ba ơi con được cô Nam chọn đi đóng kịch chủ đề chống dịch đấy", lúc thì là giọng Nam Nhược nói "vì cậu bé mà cả lớp bị kéo xuống theo", còn có cả giọng của mẹ Kha Tư Viễn nói "Nếu còn không rời khỏi đây nữa thì tôi điên mất" nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...