Tôi Đã Mê Đắm Cô Giáo
“Ba của Tư Viễn à, nếu có thời gian thì anh hãy dành thời gian để xem bài tập về nhà của Tư Viễn nhé, bất kể là môn ngữ văn hay toán học...”
“Cô Nam.” Kha Ngu ngắt lời Nam Nhược: “Cảm ơn cô, tôi biết rồi.”
“Hả?” Nam Nhược lại ngạc nhiên.
Anh biết sao? Anh biết con trai mình học hành không giỏi à? Nếu đã biết rõ vấn đề của Tư Viễn thì tại sao anh còn thờ ơ như vậy chứ?
“Ừm, tôi đã biết rồi.” Kha Ngu dừng lại một thoáng, nhấp một ngụm cà phê rồi chầm chậm nuốt xuống.
Sau đó anh mím môi như thể đang nghĩ ngợi để lựa lời.
Ánh mắt của Nam Nhược vẫn nhìn chằm chằm vào anh chứ không hề xê dịch.
Cô biết Kha Ngu vẫn chưa nói xong nên muốn xem thử rốt cuộc anh sẽ nói gì.
Nhưng Kha Ngu hoàn toàn không hề để tâm tới ánh mắt của Nam Nhược, bởi vì anh vốn dĩ không nhìn cô mà lại nhìn chăm chú ra ngoài tấm rèm sa, để rồi trông thấy ngọn núi Mai Sơn như ẩn như hiện ở phía xa xa.
“Cô Nam, Kha Tư Viễn được chẩn đoán là mắc chứng khó đọc tiếng Trung, cũng tức là chứng khó đọc, vào tháng mười của học kỳ đầu tiên năm lớp một.” Tầm mắt của Kha Ngu rời khỏi cửa sổ rồi quay lại để nhìn vào Nam Nhược, sau đó anh lên tiếng.
Chứng khó đọc, Nam Nhược lặp lại trong đầu một lần nữa.
Luvevaland chấm co.
Khi Nam Nhược đang theo học tại trường đại học Sư phạm Bắc Kinh, cô đã từng thực tập trong một khoảng thời gian tại văn phòng làm việc của một giáo sư nổi tiếng ở khoa Tâm lý của trường, đó là người chuyên nghiên cứu về vấn đề đọc, viết ở trẻ em.
Thảo nào! Nam Nhược nghĩ thầm trong lòng.
Tất cả các triệu chứng của Kha Tư Viễn đều giống hệt những đứa trẻ mắc chứng khó đọc, tại sao cô lại không nghĩ đến điều này sớm hơn nhỉ? Dầu gì thì cô cũng từng được thực tập tại văn phòng làm việc cơ mà! Nam Nhược cảm thấy hơi tự trách khi nhớ lại cách thức giáo dục khắc nghiệt và lặp đi lặp lại mà cô đã dành cho Kha Tư Viễn trong bộ môn đọc, viết.
“Đây không phải là lỗi của cô đâu, cô Nam.
Cô đã làm được rất nhiều việc, thế là tốt lắm rồi.
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi Kha Tư Viễn có thể gặp được một giáo viên có trách nhiệm như cô.
Là do tôi đã không nói cho cô biết sớm hơn một chút.” Dường như Kha Ngu có thể nhận ra Nam Nhược đang âm thầm tự trách mình.
“Anh...!Khách sáo quá rồi.
Đây đều là chuyện tôi nên làm mà.” Nam Nhược cảm thấy không được thoải mái cho lắm trước những câu nói khách khí như vậy của phụ huynh Kha Tư Viễn.
“Nhưng mà ba của Tư Viễn, nếu anh đã biết vấn đề của con mình nằm ở đâu thì anh càng phải tìm cách giải quyết chứ.
Anh không thể mặc kệ thằng bé được đâu.
Tôi đã tốt nghiệp tại trường đại học Sư phạm Bắc Kinh, có một giáo sư khoa Tâm lý học ở trường chúng tôi.
Vị này đã thành lập nên một văn phòng làm việc uy tín nhất cả nước để nghiên cứu chứng khó đọc ở trẻ em.
Nơi đó không những có thể đánh giá học sinh Tư Viễn mà còn có thể lên kế hoạch để vạch ra phương án can thiệp một cách chi tiết nữa đấy.” Nam Nhược khá kích động.
Nhưng người đàn ông đối diện lại nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nói gì cả.
Lúc này, điện thoại di động của Nam Nhược chợt vang lên thông báo của WeChat: [Đang đợi cô], hai tiếng liên tiếp.
Nam Nhược bèn nhìn vào đồng hồ thì thấy đã là hai giờ mười phút rồi, muộn hơn mười phút so với thời gian đã hẹn giữa cô và đối tượng xem mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...