Diệp Lăng liền nghênh ngang đi ra đồn cảnh sát, những tên cảnh sát kia, ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
Thoạt nhìn bề ngoài giống như một tên nghèo bức, không nghĩ tới lại có nhiều quan hệ đến như vậy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.
Ngay cả cục trưởng cục cảnh sát Bùi Vĩnh Huyền cũng cúi người gật đầu.
Trong mắt bọn chúng, Diệp Lăng thật sự là vô cùng ngưu bức.
Là thủ phủ của tỉnh S, thành phố Đông Hải được xếp hạng top đầu trong số các thành phố phát triển nhất ở Trung Quốc.
Nếu không, Trung tâm tài chính Hoàn Cầu sẽ không được xây dựng tại đây.
Mà khu Hoa Dương càng là nơi trọng điểm ở thành phố Đông Hải.
Vậy cục trưởng cục cảnh sát khu Hoa Dương, há lại có thể không có thế lực?
Nếu có thể khiến Bùi Vĩnh Huyền cúi người gật đầu, hiển nhiên quan hệ của Diệp Lăng cực kỳ khủng bố a.
Những cảnh sát kia rốt cuộc cũng minh bạch, cả người đau đớn không nói, tiền thuốc men còn phải tự mình chi trả.
Còn Trương Dã thì đã sớm hôn mê.
...
“Đợi đã”
Sau khi Diệp Lăng đi ra khỏi đồn cảnh sát, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Ninh Ngọc San.
“Sao, lại muốn bắt tôi trở lại?”
Diệp Lăng cười nói.
Ninh Ngọc San nhìn thật sâu Diệp Lăng một cái, nói:
“Anh...!Chuyện kia...”
“Mỹ nữ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Diệp Lăng nghiêng đầu qua một bên nói.
Sắc mặt Ninh Ngọc San có chút đỏ lên, xem ra giống như là khó có thể mở miệng.
Nàng đối với Nguyệt Kinh Đan mà Diệp Lăng nói lúc trước, là không để ở trong lòng.
Nhưng mới vừa rồi, bộ ngực Ninh Ngọc San lại đau, hơn nữa sắc mặt đều trắng bệch, mồ hôi thì chảy ra nhiều như mưa.
Tuy không có chuyện gì, chẳng qua Ninh Ngọc San nghĩ tới nguyệt kinh mất cân đối nghiêm trọng, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, vội vàng đuổi theo Diệp Lăng.
Ninh Ngọc San rất khó nói.
“Lại đau rồi phải không?”
Diệp Lăng bỗng lên tiếng.
Ninh Ngọc San sững sờ, vô ý thức hỏi:
“Sao anh biết?”
Diệp Lăng mỉm cười lắc đầu:
“Nhìn sắc mặt cô là đã biết.
Kinh nguyệt tháng này của cô ít nhất đã chậm nửa tháng.
Nếu như tôi đoán không lầm, hôm nay là ngày kinh nguyệt thứ ba.
Tôi có thể nói cho cô biết, đêm nay nhất định sẽ có nỗi đau khổ khó có thể chịu đựng.”
Ninh Ngọc San vốn muốn mua đan dược của Diệp Lăng, có điều vừa nghe Diệp Lăng nói vậy, bản tính háo thắng của cô liền nổi lên.
Cô cảm thấy, Diệp Lăng đang hù dọa mình!
“Anh hù dọa ai đó?”
Ninh Ngọc San hừ một tiếng, lại nói:
“Anh đi đi, không sao.”
“Thực sự không suy nghĩ một chút sao? Hiện tại 3000 khối 1 khỏa, sau này mua...!Thì không phải là cái giá này đâu.
Hơn nữa, nếu hiện tại cô ăn Nguyệt Kinh Đan, ngay lập tức sẽ có thể thấy hiệu quả, nếu đợi đến đêm nay phát tác, sợ rằng Nguyệt Kinh Đan đều không trị được cô.”
Diệp Lăng nói.
“3000 khối một viên? Anh lừa ai đó?”
Ninh Ngọc San trừng mắt, xua tay nói:
“Đi nhanh lên, sau này chớ có bày bán hàng lung tung, nếu không, tôi lập tức bắt anh trở lại!”
“Ai, không nghe soái ca khuyên, chịu thiệt trước mắt a...”
Diệp Lăng thở dài tiếng, vừa lắc đầu vừa rời đi.
Ninh Ngọc San đứng ở trước cửa đồn cảnh sát, đột nhiên cảm giác cháng váng hoa mắt, nôn ra một trận.
Cô rõ ràng biết đây là kinh nguyệt vô cùng nghiêm trọng, nhưng chính là không mua Nguyệt Kinh Đan của Diệp Lăng.
Thời điểm trở lại biệt thự, đã là chạng vạng 6 giờ.
Bất quá bây giờ là mùa hạ, 6 giờ sắc trời cũng còn rất sớm, phải bảy giờ rưỡi màn đêm mới buông xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Xảo đang tràn ngập lo lắng, ngồi trong đại sảnh lầu một, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chứng kiến Diệp Lăng trở về, Lưu Xảo lập tức lộ ra kinh hỉ:
“Anh trở về rồi?”
Diệp Lăng mỉm cười:
“Mới hơn một tiếng đồng hồ không thấy tôi mà cô đã nhớ đến vậy sao?”
“Đi sang một bên đi, người ta thật sự lo lắng cho anh, dù sao anh là bởi vì tôi mới đánh nhau, sau đó phát sinh những chuyện kia.”
Lưu Xảo đi một vòng quanh Diệp Lăng, nói:
“Anh không sao chứ?”
“Nhìn tôi giống như có chuyện gì sao?”
“Những cảnh sát kia đều rất hung tợn, tôi còn lo lắng anh bị đánh đây.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Xảo chu ra, môi đỏ mọng nước, vô cùng là mê người, nhìn thật sự muốn hung hăng cắn một cái.
Ánh nắng chiều chiếu rọi, xuyên thấu qua cửa sổ, đem thân hình tuyệt đẹp của Lưu Xảo phản chiếu, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc trơn mềm, hoàn toàn xõa xuống, giống như là Nữ Thần vậy.
Diệp Lăng trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người.
“Anh...!Anh đừng nhìn.”
Khuôn mặt Lưu Xảo nhất thời đỏ bừng.
Cái dáng vẻ thẹn thùng này của cô càng làm cho Diệp Lăng mê mẩn, bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống, hôn một cái vào môi môi Lưu Xảo.
Đôi mắt Lưu Xảo nhất thời trợn to.
Trong khoảng thời gian ngắn cô còn không kịp phản ứng, cứ kinh ngạc đứng ngây người ở đó.
Mãi cho đến đầu lưỡi của Diệp Lăng muốn cạy hàm răng của cô ra, thân thể mềm mại của Lưu Xảo chấn động, dường như bị điện giật.
Một cảm giác tê dại từ trong miệng truyền đến khắp toàn thân.
Cả người Lưu Xảo có loại cảm giác vô lực, nhưng vẫn đẩy Diệp Lăng ra, lui về sau mấy bước, bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt khuôn mặt, giống như là con thỏ đang hoảng sợ.
“Anh làm gì vậy?”
Lưu Xảo nổi giận mắng.
Hỗn đản này...!Dĩ nhiên dám hôn mình?
Đây chính là nụ hôn đầu của mình a!
Hơn nữa, mình với anh ta cũng chưa đến quen biết được một ngày, anh ta sao có thể...!Sao có thể như vậy chứ?
Nhìn thấy Lưu Xảo nổi giận, Diệp Lăng lúng túng sờ sờ đầu, nói:
“Khụ khụ...!Cô thật sự là quá đẹp, ta trong khoảng thời gian ngắn tôi không nhịn được.”
“Sắc lang!”
Lưu Xảo quệt lấy cái miệng, trực tiếp chạy lên lầu hai, rầm một tiếng đóng phòng cửa lại.
Diệp Lăng thầm vui vẻ, hắn còn cho là Lưu Xảo phẫn nộ, sẽ không ở nơi nữa.
Xem tình thế này, vẫn là có có thể a!
“Tiểu nha đầu, muốn ăn không? Ngày hôm nay tôi xuống bếp, muốn ăn cái gì cứ việc gọi!”
Diệp Lăng hướng trên lầu hai kêu nói.
“Đồ mặt dầy!”
Âm thanh Lưu Xảo truyền xuống.
“Đây là cô nói đó, bản soái ca có thể lên giường lớn, xuống nhà bếp!”
Lưu Xảo không tin.
Một lát sau, Diệp Lăng đang định đi ra ngoài mua chút đồ đạc, lại nghe được âm thanh mở cửa, thân ảnh hoàn mỹ của Lưu Xảo từ từ bước xuống.
“Thịt băm hương cá, cá chép chua ngọt, cà tím om, đậu hủ mềm, anh có thể làm những thứ này không?”
Lưu Xảo kiều mị nói.
Đây là những món ăn mà cô thích ăn nhất, chẳng qua rất hiển nhiên, cô cũng không nghĩ là Diệp Lăng biết làm.
“Cô chỉ cần đợi là được rồi!”
Diệp Lăng cười ha ha một tiếng, đi ra biệt thự.
Nếu như là Diệp Lăng kiếp trước, đương nhiên sẽ không nấu ăn.
Nhưng kiếp này...
Muốn được lòng mỹ nhân cần phải bỏ qua sĩ diện a.
Nhìn Diệp Lăng biến mất ở trong tầm mắt, gương mặt tuyệt mỹ của Lưu Xảo bỗng lộ ra một nụ cười.
Lưu Xảo phát hiện, cô đối với việc Diệp Lăng hôn mình cũng chỉ ngượng ngùng một chút, lại không tức giận chút nào!
Hơn nữa...
Cái cảm giác được hôn kia thực sự cũng không tệ lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...