“Anh...!Anh gọi ai là tiểu bò sữa? Anh mới là bò sữa, cả nhà anh đều là bò sữa!”
Ninh Ngọc San nghe nói như thế, lập tức nổi giận mắng.
“Ngực cô to như thế, không phải là bò sữa thì là gì? Bánh bao? Rau câu...”
Diệp Lăng đùa giỡn nói.
“Anh quả thực chính là một tên khốn kiếp, vô sỉ hạ lưu Đại Hỗn Đản!”
Ninh Ngọc San tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nói nghiêm chỉnh thì...!bây giờ cô tốt nhất nên mua một viên Nguyệt Kinh Đan của tôi đi.”
Diệp Lăng lại lấy một viên đan dược từ trong túi quần ra, nói:
“Nguyệt Kinh Đan, chuyên trị kinh nguyệt không đều, ngày sau sẽ không tái phát, cô...!tốt nhất là mua đi!”
“Mua cái đầu anh!”
Diệp Lăng nói ra chuyện Ninh Ngọc San bị kinh nguyệt không đều, khiến cô sắp tức chết rồi.
Nói gì đến việc mua đan dược.
“Những tên lang băm ngoài kia không chữa được, không có nghĩa là tôi không chữa được!.”
Ninh Ngọc San hung hăng giậm chân trên đất, thở phì phò bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Thấy vậy, Diệp Lăng bĩu môi, cũng không để ý.
Không bao lâu, ngoài phòng thẩm vấn vang lên một loạt tiếng bước chân.
Chừng hơn mười cái cảnh sát đến nơi này, hơn nữa còn trang bị vũ trang đầy đủ, dĩ nhiên lại mang theo cả khiên.
Trương Dã đứng phía trước, tay cầm một trang giấy và một cây bút, trực tiếp ném tới trước mặt Diệp Lăng, quát:
“Ký tên!”
Diệp Lăng cầm miếng giấy lên xem một chút, " Đánh cảnh sát, trấn lột tài sản, đánh người vô tội, kinh doanh trái phép,...
Hầu như đều đủ.
“Tao cảm thấy, mày nên cho thêm mấy tội khác nữa nhỉ, tỷ như...!Tao hiếp dâm con mẹ ngươi, tao XXX em gái mày, tao mắng tổ tông mười tám đời của mày....”
Diệp Lăng nhàn nhạt nói.
“Mày——”
Trương Dã nhất thời lửa giận trùng thiên, cười nhạt nói:
“Được, mày không ký đúng vậy?”
“Mày thêm mấy cái tội kia đi, ta liền ký.”
“Được, được...!Được...!”
Trương Dã nói:
“Hai người kia không trị được mày chứ gì? Tao muốn nhìn xem một chút, nhiều người như vậy có thể trị được mày hay không!”
Nói xong, Trương Dã vung lên bàn tay, những người phía sau, tay cầm khiên và côn cảnh sát cảnh sát lập tức xông tới, không nói hai lời, trực tiếp đánh tới.
Diệp Lăng chợt đứng lên, nắm lên chiếc ghế ném ra ngoài.
Đồng thời, hắn tung ra một cước, cũng không biết là dùng bao nhiêu lực đạo, chỉ thấy một cảnh sát lập tức phun ra một ngụm máu tươi, đụng vào tường, không biết sống chết.
Tiếp theo, Diệp Lăng lại tung ra một quyền, một người cảnh sát gần đó ngay lập tức cầm cái khiên ngăn cản.
Nhưng...
Lực đạo của Diệp Lăng vô cùng khủng bố.
Cái khiên không ngăn cản nổi, cái khiên bị nắm đấm Diệp Lăng đánh trúng, lập tức bạo nổ.
Cảnh sát này trực tiếp mất đi trọng tâm, oanh một tiếng ngã sấp xuống đất.
Cho tới bây giờ, những cảnh sát khác mới kịp phản ứng, vung côn cảnh sát qua, bởi vậy có thể thấy được tốc độ của Diệp Lăng thật là nhanh.
Ước chừng hơn mười người cảnh sát cầm côn bao vây, Diệp Lăng không nao núng, vận chuyển Chân khí, thời điểm những tên cảnh sát kia đánh tới, đột nhiện lại bị bắn ngược về phía sau.
Hơn nữa những cảnh sát này đều dùng toàn lực, bị bắn ngược trở lại, lập tức cánh tay truyền đến lực phản chấn, bọn họ cảm thấy ngực đều bị chấn nát.
Đột nhiên Diệp Lăng vượt qua cái bàn, đi thẳng tới trước mặt Trương Dã.
“Mày dám...”
Trương Dã muốn nói chút cái gì, nhưng Diệp Lăng đưa tay ra nắm đầu của hắn lại, đầu gối nâng lên.
"Rầm!"
Một kích này, Trương Dã coi triệt để phế đi.
Mặt mũi hầu như bằng phẳng, tiếng kêu thảm thiết thê lương, truyền khắp toàn bộ phòng thẩm vấn.
Đôi mắt Diệp Lăng lộ ra hàn quang, giờ phút này, trong lòng hắn thực sự dâng lên sát cơ.
Trương Dã năm lần bảy lượt chĩa súng vào người hắn, hơn nữa lần lượt tìm người qua đây đánh hắn, nếu như không giết chết hắn, phiền phức khẳng định không ngừng.
Chẳng qua, cuối cùng Diệp Lăng cũng không giết Trương Dã, nếu như thực sự đem Trương Dã, phiền phức thực sự càng lớn hơn.
Lúc này, tính thêm Trương Dã thì ước chừng sáu bảy cảnh sát đã bị Diệp Lăng đánh ngã ở đất.
Những người còn lại cũng bị Diệp Lăng giải quyết trong thời gian không đến hai phút.
Vừa mới giải quyết xong, điện thoại di động của Diệp Lăng vang lên.
Diệp Lăng vỗ tay một cái, lấy ra nhìn thì thấy là Hàn Thanh Tâm.
“Mỹ nữ, có chuyện gì sao?”
Mặt Diệp Lăng không đỏ, tim đập không nhanh, nói.
Hàn Thanh Tâm rất kinh ngạc:
“Anh không có việc gì sao?”
“Cô hy vọng tôi có việc gì sao?”
Diệp Lăng tức giận nói.
“Vậy cũng không phải, tôi còn nghĩ anh đang bị đánh đây.”
Hàn Thanh Tâm nói.
“Hừ! Cô cũng muốn tôi bị đánh sao?”
Diệp Lăng khinh thường hừ một tiếng, lại nói:
“Có điều, nếu như ngày hôm nay muốn ra ngoài là có chút khó khăn, nếu cô cảm thấy tôi đáng thương thì gọi điện thoại nhờ quan hệ thả tôi ra đi.”
“Không phải anh không có chuyện gì sao?”
Hàn Thanh Tâm mê hoặc nói.
Diệp Lăng trầm mặc một hồi, nói:
“Cô chờ đó!.”
Cúp điện thoại, Diệp Lăng dùng điện thoại di động chụp vài tấm hình trong phòng thẩm vấn rồi gửi cho Hàn Thanh Tâm.
Rất nhanh, Hàn Thanh Tâm đã gửi tin nhắn tới.
“Anh ngưu bức, cứ chờ ở đó, đừng gây chuyện nữa.”
Diệp Lăng biết, nếu hiện tại muốn ra khỏi đây, sợ rằng thực sự có chút khó khăn.
Hơn nữa nếu như hắn đi ra, khẳng định sẽ bị phát lệnh truy nã.
Như vậy sẽ có phiền phức không ngừng, Diệp Lăng thật sự là không muốn làm liều, cho nên tìm Hàn Thanh Tâm hỗ trợ.
Cùng lắm thì sau này tặng cho cô nàng mấy viên thuốc là được.
Chỉ chốc lát, bên ngoài phòng thẩm vấn truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Cầm đầu là một tên mập mạp, mặc một thân cảnh phục, chính là cục trưởng cục cánh sát, Bùi Vĩnh Huyền.
Khi thấy tình huống trong phòng thẩm vấn, tên heo mập Bùi Vĩnh Huyền chấn động, hít một ngụm khí khí lạnh.
“Những người này...!Đều là cậu đánh?”
Bùi Vĩnh Huyền hỏi.
Diệp Lăng giang tay ra:
“Vị Cảnh sát này, ăn nói phải có chứng cứ, sao lại bảo là tôi đánh? Hơn nữa, nhiều người như vậy, lại có vũ trang hạng nặng, tôi đánh thắng được sao?”
“Cục trưởng, chính là anh ta, là anh ta đánh chúng tôi.”
Một tên bị thương trong đó nhìn thấy Bùi Vĩnh Huyền, còn tưởng cứu tinh tới, vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Bùi Vĩnh Huyền trừng cảnh sát này một cái, chẳng qua trong lòng vô cùng chấn kinh.
Chẳng lẽ tên này đi ra từ trong Thiếu Lâm Tự hay sao? Hay là phái Võ Đang?
Nhưng đây là hơn mười mấy người a! Chẳng lẽ là đang đóng phim sao?
“Diệp tiên sinh đúng không?”
Bùi Vĩnh Huyền hít một hơi, lộ ra nụ cười nói:
“Điều này thật sự là hiểu lầm, đã khiến cậu chịu ủy khuất, không bằng đến chỗ tôi uống chén trà cho bình tĩnh lại?”
“Không cần, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Diệp Lăng nhàn nhạt nói một câu, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc, cha của Hàn Thanh Tâm thật sự có năng lực, ngay cả cục trưởng cục cảnh sát đối với mình cũng phải cúi người gật đầu.
“Vậy Diệp tiên sinh đi thong thả, Diệp tiên sinh đi thong thả...”
Bùi Vĩnh Huyền cười cười, mi mắt đều híp thành một đường cong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...