Nghe được giọng nói này, Lưu Xảo và Lâm Hoa đều quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thấy là Diệp Lăng, khuôn mặt Lưu Xảo liền lộ vẻ vui mừng, nghĩ thầm rốt cuộc có thể thoát được cái tên rắc rối trước mắt này rồi.
Lâm Hoa thì có phần khó coi.
“Diệp Lăng, sao bây giờ anh mới tới!” Lưu Xảo liền chạy tới, nắm cánh tay Diệp Lăng vô cùng tự nhiên.
Một đôi bàn tay mềm mại như bông đặt trên tay hắn mà lắc lắc, nhất thời Diệp Lăng cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.
Hắn nhìn vào khẽ rãnh thần bí.
“Tên háo sắc này, lại chiếm tiện nghi của tôi!” Lưu Xảo đỏ mặt, vội vàng buông cánh tay Diệp Lăng ra.
Chứng kiến hành động của hai người này, Lâm Hoa cực kì ghen ghét.
“Xảo Nhi, đây là bạn trai em à?” Lâm Hoa cười đi tới: “Không phải em nói là không có bạn trai sao?” “Diệp Lăng không phải bạn trai của tôi, chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Lưu Xảo nhỏ giọng nói.
Giọng nói của cô thực sự quá ngọt, lại thêm bộ ngực cứ rung rinh theo tiếng nói, quả thực làm cho Lâm Hoa ngứa ngáy, hận không thể lập tức ôm lấy Lưu Xảo.
“Không phải chứ?Nếu là bạn bè bình thường thì sao lại thân thiết như thế?” Lâm Hoa nói.
“Mày ở đâu chui ra vậy, quản lắm chuyện thế làm quái gì?” Lưu Xảo chưa kịp nói, Diệp Lăng đã lên tiếng.
“Thân thiết hay không thì liên quan gì đến mày? Mày ở chỗ này làm cái gì? Mày không nghe thấy tao vừa mắng à.” Lâm Hoa vốn dĩ còn muốn giả dạng thư sinh, nhưng thấy Lưu Xảo vầ Diệp Lăng nắm tay, liền mắng lên.
“Anh nói vậy là có ý gì? Còn có tố chất gì nữa?” Kỳ thực trong lòng Lâm Hoa đã sớm mắng18 đời tổ tông nhà Diệp Lăng tơi tả rồi, chẳng qua ở trước mặt Lưu Xảo, gã muốn cố gắng tỏ ra là người có giáo dục đàng hoàng.
"Con mẹ nó!” Diệp Lăng trực tiếp đá một cước vào ngực Lâm Hoa, Lâm Hoa không chống đỡ được, liền ngã ngửa ra đằng sau.
Cái kính gọng vàng cũng rơi xuống, kém chút nữa là Lâm Hoa đã lăn mấy vòng rồi.
Lâm Hoa thật sự không thể tin được, cái tên này lại dám đánh mình? Sao lại có loại người thô lỗ vậy chứ? Gã thật sự là muốn thể hiện trước mặt Lưu Xảo một chút, nào ngờ thành ra như vậy, thật là mất hết mặt mũi.
“Mày...!Sao mày dám đánh người chứ?!” Lâm Hoa chỉ Diệp Lăng, rống lên nói.
“Rút ngay cái ngón tay đang chỉ kia mau, tao rất ghét người khác chỉ tay vào tao.” Diệp Lăng lạnh giọng.
Lưu Xảo còn ở nơi này, Lâm Hoa sao có thể biểu hiện dáng vẻ nhu nhược, không có cốt khí được? Lâm Hoa nói: “Tao không rút đấy, mày có thể làm gì được tao?!” “Mày đúng là muốn ăn đánh!” Diệp Lăng lại ra một cước nữa.
Một cước này, cái bàn chân kia trực tiếp dính vào khuôn mặt Lâm Hoa, thiếu chút nữa là bể nát cái kính gọng vàng, như vậy thì Lâm Hoa phải nói câu tạm biệt đôi mắt rồi.
“A!” Lâm Hoa chưa từng bị qua loại đả kích này? Mũi bị chảy máu, mảnh kính vỡ làm khuôn mặt đều là vết thương, trong miệng rớt xuống vài cái răng.
“Nhìn mày là biết không phải thứ tốt gì, trong nhà có ít đồng tiền dơ bẩn thì cảm thấy cô gái nào cũng đều có thể lên giường với mày phải không?” Diệp Lăng vừa nói vừa đi tới chỗ Lâm Hoa.
Bây giờ Lâm Hoa đã hoàn toàn sợ, nhìn thấy Diệp Lăng đi tới chỗ mình, lập tức thê lương kêu nói: “Bảo an! Bảo an! Bảo an đâu, đều chết hết rồi sao?!” Dưới văn phòng cũng có vài nhân viên bảo vệ đang đứng, lúc đầu bọn họ không muốn xen vào việc của người khác, nhưng bây giờ đã bị người ta kêu rồi, sao có thể mặc kệ được chứ? Nhưng khi chạy đến nơi, những người bảo vệ này nhìn một cái, hóa gia là đại thiếu gia a! Lâm Hoa là một công tử nhà giàu có, bọn họ đều biết, nếu không, chỉ với mấy ngàn khối tiền lương thì sao có thể lái được cái loại xe đắt tiền đó ư? Hơn nữa Lâm Hoa rất phóng khoáng, thỉnh thoảng khi đi làm qua chỗ bọn họ, tâm tình tốt sẽ móc ra vài tờ tiền có giá trị lớn thưởng cho mấy người bảo vệ này.
Từ trên người Lâm Hoa, những người bảo vệ này đều kiếm được hơn mấy ngàn khối.
“Dừng tay!” Vài tên bảo vệ chạy tới, hai tên trong đó lấy ra hai cái gậy cao su, che ở trước mặt Lâm Hoa.
Tên khác đỡ Lâm Hoa đứng dậy.
“Đánh cho tao, đánh thật mạnh, đánh xong tao cho mỗi người 5.000 khối!” Lâm Hoa dữ tợn kêu lên, đâu còn có bộ dáng tử tế lịch sự? Những người bảo vệ kia vừa nghe, lập tức tinh thần phấn chấn.
5.000 khối, tương đương hai tháng tiền lương đó nha! Lưu Xảo đứng ở bên cạnh Diệp Lăng, nghe được lời này của Lâm Hoa, mặt lập tức trắng bệch.
Cô từng thấy Diệp Lăng đánh nhau, nhưng là đánh tay đôi với Lưu Hải Nam! Những người bảo vệ này cũng có tận 5 người, hơn nữa đều cầm gậy sao su, cho dù Diệp Lăng cao đến 1 mét 85, cũng đánh không được 5 người cùng xông lên a? “Thằng ranh con, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, mặc một bộ đồ rẻ tiền nhếch nhác, cho ngươi tiến vào đây đã may cho ngươi rồi còn dám ở chỗ này đánh người?” Một tên bảo vệ xùy nhổ một bãi nước miếng trên đất, thầm nghĩ cách nhanh nhanh lấy 5000 khối, đồng thời cầm gậy sao su đánh tới phía Diệp Lăng.
“Đi sang một bên.” Diệp Lăng nhìn Lưu Xảo nói một tiếng, rồi nhanh chóng tránh được cái gậy cao su của tên bảo vệ kia đánh đến.
“Mày còn dám tránh?” Bảo vệ trừng mắt, lần nữa gọi Diệp Lăng lại gần.
“Tao không tránh, mấy người lên đi?” Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đột nhiên tiến lên, nắm lấy cánh tay của tên bảo vệ rồi đá một cước vào người hắn! “AAA!” Một cước này không biết mạnh bao nhiêu, mũ của tên bảo vệ rơi xuống, thân thể cũng bay ra xa tận năm, sáu mét, nằm ở trên đất giống như con cá chết, miệng sùi bọt mép, cả người giật giật.
Tất cả mọi người sợ ngây người! Đây thực sự là người sao? Một cước liền đá tên bảo vệ kia ra xa tận chừng đó? Mấy tên bảo vệ khác thấy vậy, một tên trong đó lập tức kêu nói: “Con mẹ nó..., cùng nhau xông lên! Ngày hôm nay cho dù đánh chết tên rác rưởi này, đó cũng là tự vệ!” “Phòng vệ cái đầu bọn mày!” Lời của hắn vừa mới rơi xuống, Diệp Lăng liền vọt tới, nhảy lên, ngay lập tức cái mặt của tên bảo vệ này liền bị chân của Diệp Lăng đá trúng.
Tên bảo vệ này liền phun ngụm máu tươi, rụng liền mấy cái răng luôn rồi.
Đôi mắt đẹp của Lưu Xảo trợn to lên, cô không sợ thấy cảnh máu me, chẳng qua là cảm thấy Diệp Lăng đá một cước kia thực sự rất đẹp trai! Cảnh tượng đó, Lưu Xảo chỉ từng nhìn thấy ở trong phim thôi.
Sau khi đánh ngã tên bảo vệ đó, Diệp Lăng liền đi lên, vọt tới trước mặt tên bảo vệ thứ 3, và...!một cái tát dính ngay trên mặt.
Đừng cho rằng bàn tay nhẹ hơn cái chân, khuôn mặt của tên gia hỏa này lập tức sưng lên, mấy cái răng cũng nhẹ nhàng từ biệt.
Còn hai tên bảo vệ nữa đang run sợ, làm sao dám đến chỗ Diệp Lăng đòi đánh? Bọn họ chưa từng rèn luyện, nói trắng ra là, chính là ăn không ngồi rồi đâu có việc gì làm.
Nếu không, làm gì có ai rảnh rỗi sinh nông nổi, làm loại chuyện lặt vặt này? “Ai dám chạy, ta cắt đứt chân chó của bọn mày!” Diệp Lăng quát nói.
Nghe vậy, hai tên bảo vệ kia liền run lẩy bẩy, vội vàng dừng bước.
Diệp Lăng chỉ chỉ Lâm Hoa, cười nói: “Vừa rồi nó nói gì thì bọn mày làm giống vậy, đánh thằng đó cho tao!” “Chẳng qua, bản soái ca sẽ không đưa tiền cho các ngươi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...