Một quyền oai, khủng bố như vậy!
Đế Giang há to mồm, Xa Hoàng, Trường Vô Danh, Chu Ma đại đế… bị dọa sợ, ngay cả Khánh Đế cũng không cách nào cố giả bộ trấn định.
Lý Họa Hồn lắc lắc tay trái, nhìn chằm chằm thân ảnh vĩ ngạn của Đọa Lạc, nói:
- Thực lực ngươi cũng không tệ lắm, đáng giá ta chiến một trận.
- Ngươi là ai?
Con mắt dữ tợn của Đọa Lạc nhìn chằm chằm Lý Họa Hồn, lạnh giọng hỏi
- Lý Họa Hồn.
Thanh âm nhẹ nhàng của Lý Họa Hồn vang vọng toàn bộ Hồng Mông tinh không, để những sinh linh vừa ổn định thân hình kia lập tức hô hấp dồn dập, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Thành Thần bảng thứ tám Lý Họa Hồn?
Hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Lý Họa Hồn ở trên Thành Thần bảng thứ tự một mực đè ép Đọa Lạc, nhưng không có bao nhiêu người biết chân diện mục của Lý Họa Hồn
Hắn vậy mà xuất hiện ở chiến trường Nam Hồng Mông!
- Lý Họa Hồn, vì sao ngươi ngăn Bổn Tọa?
Đọa Lạc lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, trầm giọng hỏi, rõ ràng có chút kiêng kị Lý Họa Hồn.
- Bởi vì hắn là người của trẫm!
Tần Quân mở miệng cười nói, ngạo khí trùng thiên, để chúng sinh động dung.
Lý Họa Hồn cũng là thủ hạ của Thiên Đế?
Cái này… toàn bộ sinh linh đều không cách nào giữ vững bình tĩnh.
Cụ Lưu Tôn ở trên đầu Đại Đế Tà Lang nghẹn họng nhìn trân trối, thì thào nói:
- Hắn lại là Lý Họa Hồn.
- Lý Họa Hồn, tại sao hắn lại là thủ hạ của Thiên Đế, chẳng lẽ…
Khánh Đế tim đập nhanh hơn, tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đọa Lạc giống như cũng bị hù dọa, lâm vào trong trầm mặc, đôi mắt khủng bố kia nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Họa Hồn, bắt hắn cho trẫm.
Tần Quân tiếp tục phân phó nói, Đọa Lạc lai lịch sâu xa, hư hư thực thực là Hồng Mông Tà Niệm biến thành, nói không chừng có thể thông qua hắn, hiểu rõ đến Hồng Mông Diễn Hóa, thậm chí tìm tòi nghiên cứu đến các Hồng Mông Thần linh đến cùng kiêng kị cái gì.
- Vâng.
Lý Họa Hồn lên tiếng, cất bước đi về phía Đọa Lạc, một bước mấy chục tỉ dặm, dáng người thiếu niên gầy yếu hiển lộ ra tự tin không sợ thiên hạ thương sinh
- Thật cho rằng Bổn Tọa không địch lại ngươi?
Đọa Lạc hừ lạnh một tiếng, thân ảnh to lớn cấp tốc co vào, cao hai trượng, tà khí quấn quanh, chỉ lộ ra đầu tóc, trên mặt mang theo mặt nạ hắc thiết quỷ dị, nụ cười âm lãnh.
Đây cũng là bản tôn của hắn, cũng là lần đầu tiên hiển lộ.
Chân phải nâng lên, một bước đi vào trước mặt Lý Họa Hồn, tay phải từ trên vỗ xuống, tay của hắn ở thời khắc này, hóa thành đao sắc bén nhất Hồng Mông
Lý Họa Hồn mặt không đổi sắc, tay trái trong nháy mắt bắt lấy cổ tay của Đọa Lạc
- Ừm?
Đọa Lạc kinh ồ một tiếng, còn không kịp ra tay, một cỗ lực lượng vô hình bá đạo đánh tới
Oanh...
Thân hình của Đọa Lạc như lưu tinh, bay ngược vào sâu trong tinh không
Lúc này, Lý Họa Hồn nâng tay phải lên, cách không kéo một cái, hấp xả Đọa Lạc trở về, tay phải lần nữa đánh ra
Đọa Lạc kịp phản ứng, đối chưởng vỗ tới, chấn động đến phạm vi trăm ức dặm hóa thành tro bụi, không gian lấy hình thái mắt trần có thể thấy giãy dụa kịch liệt
Đọa Lạc mang theo mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt tràn ngập sát ý
Lý Họa Hồn mặt không biểu tình, trong mắt như u thuỷ, không dao động mảy may.
- Gia hỏa này …
Lý Họa Hồn đạm mạc kích thích đến Đọa Lạc, để trong lồng ngực lên cơn giận dữ.
Oanh một tiếng!
Hai người bắn ra, Đọa Lạc hóa thành tà khí tiêu tán, cơ hồ là đồng thời, hắn đi vào sau lưng Lý Họa Hồn, tay phải hóa đao, cách không chém về phía Lý Họa Hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...