- Ừm, giúp trẫm giết hắn.
Tần Quân nhẹ nhàng gật đầu nói, đang khi nói chuyện, đưa tay chỉ Thanh Cương Ngự.
Thanh Cương Ngự lửa giận khó nhịn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao Cực Đế ở đây, vạn nhất chọc giận Bất Bại Đại Đế, vậy coi như xong đời.
Cực Đế cũng quay đầu nhìn về phía Nhậm Ngã Tiếu, nhíu mày.
- Được.
Nhậm Ngã Tiếu lườm Thanh Cương Ngự một chút, lại nhìn Tần Quân gật đầu, nói xong, hắn liền bước về phía Thanh Cương Ngự.
Lúc đi ngang qua Cực Đế, Ly Võ Ma Tôn, hắn tận lực quay đầu cười cười, để trong mắt Cực Đế lấp lóe hàn mang, Ly Võ Ma Tôn thì âm thầm kinh hãi, bởi vì hắn hoàn toàn nhìn không thấu Nhậm Ngã Tiếu
- Ngươi muốn làm gì! Ta là người của Kim Diêu thần giáo, ngươi khẳng định muốn cùng ta tử đấu?
Thanh Cương Ngự trầm giọng nói, khí tức của Nhậm Ngã Tiếu yếu ớt, rõ ràng không phải người lương thiện, phàm nhân là không thể nào tới đây a.
- Kim Diêu thần giáo tính là thứ gì?
- Gia gia ngươi là Đại Tần thiên đình, có bản lĩnh để cho Thần Giáo các ngươi tìm Đại Tần thiên đình báo thù!
Nhậm Ngã Tiếu cười nhạo nói, nghe mà khóe miệng của Tần Quân co giật.
Tên này thật cần ăn đòn!
Thực biết kéo cừu hận!
- Đại Tần thiên đình?
Thanh Cương Ngự nhíu mày, cái tên này làm sao lạ lẫm như thế?
Lúc này, Nhậm Ngã Tiếu bỗng nhiên giết tới trước mặt hắn, hắn cả kinh vô ý thức muốn lui lại, nhưng Nhậm Ngã Tiếu đưa tay bóp cổ của hắn, để hắn không cách nào lui.
Thanh Cương Ngự dù sao cũng là Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh hậu kỳ, lúc này hai tay huy động.
Oanh! Oanh!
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy hai tòa cự nhạc đồng thời đụng nát không gian xuất hiện, thế không thể đỡ, muốn đụng Nhậm Ngã Tiếu thành thịt vụn
Nhậm Ngã Tiếu cười khẩy, hai tay nâng lên, lấy tay không ngăn lại hai tòa cự nhạc, để Thanh Cương Ngự trừng to mắt.
- Làm sao có thể, ngươi đến cùng là ai?
Thanh Cương Ngự hoảng sợ nói, vô ý thức bắt đầu lui lại.
Hắn dời ra cự nhạc cũng không phải núi cao phổ thông, bên trong ẩn chứa năng lượng vô tận, nếu nổ tung có thể dễ dàng diệt đi mấy Đại Đạo Vị Diện, nhưng bị Nhậm Ngã Tiếu đỡ được, hai cự nhạc liền không bị hắn khống chế
- Ta là gia gia của ngươi!
Nhậm Ngã Tiếu nhếch miệng cười một tiếng, thân hình vọt mạnh về phía Thanh Cương Ngự
Phanh...
Nhậm Ngã Tiếu vỗ ra một chưởng, trực tiếp đập nát đầu của Thanh Cương Ngự, tựa như đập dưa hấu, hình ảnh chấn động không gì sánh nổi, để Huyết Bức Nữ Quân, Lý Hàn Thủy, Thu Đạo Thần trợn mắt hốc mồm.
Đây chính là một Hồng Mông Đại Tự Tại!
Lại bị đập nổ đầu?
Đạt tới Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh, cho dù không phải Thể Tu, nhục thân cũng cứng đến cực điểm, tu sĩ cùng giai rất khó phá hủy nhục thân.
Hưu...
Nguyên thần của Thanh Cương Ngự thoát ly nhục thân, xé rách không gian thoát đi Hắc Ám vũ trụ.
- Muốn chạy?
Nhậm Ngã Tiếu mỉa mai cười một tiếng, lúc này biến mất tại nguyên chỗ.
Hắc Ám vũ trụ yên lặng lại.
Sắc mặt của Huyết Bức Nữ Quân âm tình biến ảo, đang do dự có nên thối lui hay không.
Lý Hàn Thủy cùng Thu Đạo Thần thì chưa có lấy lại tinh thần, đây chính là Thanh Cương Ngự a!
Vậy mà như chó, chạy trốn!
- Thiên Đế, người kia là thủ hạ của ngươi?
Cực Đế quay đầu về phía Tần Quân hỏi, ngữ khí có chút chần chờ.
Hắn rất ít có khi như vậy, nói rõ Nhậm Ngã Tiếu để cho hắn ấn tượng khắc sâu.
Ly Võ Ma Tôn, Nữ Oa, Nhiễm Mẫn cũng đều nhìn về phía Tần Quân, trong ánh mắt có chút chờ mong, nếu như Nhậm Ngã Tiếu thật là thủ hạ của Tần Quân, vậy thì không thể tốt hơn, dù sao thực lực của Nhậm Ngã Tiếu khủng bố, loại người này tốt nhất không thể là địch nhân
Từ thái độ của Nhậm Ngã Tiếu đến xem, tuyệt không phải cừu địch của Tần Quân, quan hệ đoán chừng còn rất thân mật.
- Ừm, hắn là chó săn của trẫm.
Tần Quân giả bộ như cao thâm mạt trắc nói, nếu Nhậm Ngã Tiếu nghe được, không thổ huyết là không thể.
- Thì ra là thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...