Nhân tộc là theo Tần Quân bày mưu đặt kế sáng lập, Nhân tộc có thể sống sót, cũng là dựa vào thủ hạ của Tần Quân bảo hộ, cho nên Nhân Vương Đỉnh phải về Tần Quân
Cổ Hi Bạch ngẩn người, gật đầu nói:
- Tự nhiên tốt, vì sao Nhân Tổ hỏi như thế?
- Các ngươi nên giao ra Nhân Vương Đỉnh a.
Huyền Đương thu liễm nụ cười nói.
Nhân Vương Đỉnh chính là hắn ban cho Lục Đế, tự nhiên có tư cách thu hồi lại, cho nên hắn không chút khách khí.
Cổ Hi Bạch như bị sét đánh, há to mồm, thân thể cứng ngắc ở đó, hắn cắn răng hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta làm không tốt? Chỗ nào để ngài không hài lòng?
- Không có bất mãn gì, chỉ là chủ nhân chân chính của Nhân Vương Đỉnh trở về, ta muốn vật quy nguyên chủ mà thôi.
Huyền Đương vừa uống rượu, vừa giải thích.
Nếu như thật muốn để Tần Quân tự mình đi lấy, vậy hắn còn không biết xấu hổ ở dưới tay Tần Quân lăn lộn?
Cổ Hi Bạch nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi.
Lục Đế bọn hắn tu luyện toàn bộ nhờ Nhân Vương Đỉnh, nếu như giao ra Nhân Vương Đỉnh, ngày sau bọn hắn còn tiến bộ thế nào?
Mấu chốt nhất là Nhân Vương Đỉnh tụ tập Nhân tộc khí vận, giao ra Nhân Vương Đỉnh, tương đương với giao ra cả Nhân tộc, bọn hắn làm sao nguyện ý?
- Đối phương là ai?
Cổ Hi Bạch trầm giọng hỏi, trong lòng đối với Huyền Đương cũng sinh ra bất mãn.
Tuy Huyền Đương là Nhân Tổ, nhưng Nhân tộc cơ hồ là dựa vào Nhân tộc Lục Đế bọn họ mới đi đến hôm nay, trước đó không lâu, Huyền Đương còn để mấy trăm triệu tu sĩ Nhân tộc chết không có chỗ chôn, Lục Đế một mực ẩn nhẫn.
Hiện tại Huyền Đương muốn bọn hắn giao ra Nhân Vương Đỉnh, dựa vào cái gì?
- Làm sao? Ngươi không nguyện ý?
Huyền Đương đặt chén rượu xuống hỏi, sắc mặt có chút bất thiện.
Trong mắt hắn, mệnh của Lục Đế là hắn cho, Lục Đế có hết thảy cũng là hắn cho, hắn có quyền lực chưởng khống Nhân tộc!
- Đây chính là Nhân tộc khí vận, ngươi hồ đồ rồi sao? Cái gì gọi là chủ nhân chân chính của Nhân Vương Đỉnh, chẳng lẽ ngươi không có sáng tạo chúng ta, sáng lập Nhân tộc là một người hoàn toàn khác?
Cổ Hi Bạch đứng dậy, giận dữ mắng mỏ.
Cùng Sở Điệu Thánh Tổ tranh đấu, làm bọn hắn đã sớm bất mãn với Huyền Đương, trước kia Cổ Hi Bạch thường thường khuyên nhủ Đại Đế còn lại, nên khoan dung Huyền Đương hơn, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn nhịn không được.
Binh...
Chén rượu bị hắn ném nát trên mặt đất, khí thế Vô Cực Chí Cao Đại Đế bành trướng chấn động đến toàn bộ gia chủ đảo đều rung động.
Huyền Đương mặt không biểu tình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ngươi muốn tạo phản?
Hoắc Tầm Đế cùng Hoắc Không vội vàng xuất hiện ở trong đình viện, Hoắc Tầm Đế hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Huyền Đương sẽ cùng Cổ Hi Bạch trở mặt, mới đầu còn tưởng rằng là khách mời còn lại.
- Các ngươi lui ra, đây là chuyện của ta cùng hắn!
Huyền Đương trầm giọng nói, khí tức Vô Cực Đại Chúa Tể trong nháy mắt giảo tán khí thế của Cổ Hi Bạch
Hoắc Tầm Đế cùng Hoắc Không liếc nhau, đều nhìn ra sợ hãi cùng nghi hoặc trong mắt đối phương, bọn hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Đương nổi giận với Nhân tộc Đại Đế
Nhưng hai người vẫn rời đi, một là bọn hắn chộn rộn không được, hai là không tiện tham dự, Cổ Hi Bạch tương đương với con trai của Huyền Đương, đây là việc nhà.
- Nhân Vương Đỉnh, ngươi nhất định phải giao, nếu không ta phế bỏ các ngươi!
Huyền Đương trầm giọng nói, tu vi của hắn kinh khủng bực nào, dù Cổ Hi Bạch là Vô Cực Chí Cao Đại Đế hậu kỳ cũng không nhịn được hãi hùng khiếp vía
Nhưng Nhân Vương Đỉnh là phòng tuyến cuối cùng của Cổ Hi Bạch, không thể nhượng bộ!
- Hoặc là giết ta, hoặc là ngươi đừng nghĩ lấy được Nhân Vương Đỉnh!
Cổ Hi Bạch cũng rất kiên cường, đối mặt tổ tông nổi giận, cũng không khiếp đảm
Huyền Đương tức giận đến hỉ mũi trừng mắt, hận không thể một chưởng vỗ chết Cổ Hi Bạch, nhưng Cổ Hi Bạch là một trong Nhân tộc Lục Đế, đối với Nhân tộc có công lao không thể coi nhẹ, hắn làm sao hạ thủ được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...