Tối Cường Song Tu Tà Ác

Đại khái cái tên Lâm Thiên quá vang dội. Có điều không phải danh tiếng thế nào tốt mà là một tên yếu đuối tiểu bạch kiểm. Trong sân vừa phát hiện hắn thân phận, một loạt ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét như trăm ngàn đạo tia sét đánh vào hắn.

Lâm Thiên cười khẩy. “A hô hô, chào mấy anh em, cám ơn mấy anh em chăn chú, nhưng mà loại ánh mắt cuồng nhiệt đó ta chịu không nổi.”

“Cuồng nhiệt cái mẹ ngươi.”

Một thanh niên thân hình lực lưỡng đi lên. Hắn vốn là Thiên Bảng danh nhân hàng thứ 74, thực lực Đấu Linh Lục Tinh.

“Ồ, hạng thứ 74 lên rồi, tên Lâm Thiên này chết chắc.”

Vô số ánh mắt dưới đài chắm chú chờ Lâm Thiên bị đánh nát khuông mặt đẹp trai làm người ghen ghét đó, bọn hắn cầu mong Lâm Thiên bị đánh càng bạo càng tốt, tốt nhất là tàn phế luôn, để xem các mỹ thiếu nữ trong Mỹ Nhân Bang còn để ý một tên tàn phế như thế không.

“Ồ, là Lục Tinh Đấu Linh cơ đấy.”

Hắn không để vào lòng vị 74 Thiên Bảng này, vốn lúc trước chỉnh thể Mỹ Nhân Bang chưa có nhiều người đột phá Đấu Linh Cao Cấp, loại người này mới làm hắn lo lắng một ít. Chứ bây giờ, qua hắn song tu cả bang phái thực lực điều mạnh tột đỉnh, muốn thống nhất Già Nam là chuyện sớm muộn. Một Đấu Linh Trung Cấp thôi, bang hắn không thiếu gì mạnh hơn.

Vị 74 hạng kia trên mặt đen thui như cha chết nói. “Con mọe mi ở đây trang bức, vì ngươi...tất cả vì ngươi.”

Hắn dùng toàn bộ Đấu Khí hóa thành một bộ chiến giáp, lại ngưng tụ một quyền toàn lực như muốn lấy mạng Lâm Thiên.

Lâm Thiên nào đứng đó, hắn tuy chưa để ý tu luyện Đấu Kỹ lắm, nhưng cũng có học một ít ở Sát La Tộc, thân pháp của hắn không kém Đại Giai Đấu Kỹ là bao nhiêu.

“Oanh”


Trên nên đá xuất hiện một lỗ hổng to lớn. Mà Lâm Thiên lại chẳng có chuyện gì lùi lại vài bước né tránh dễ dàng.

“Ngươi có giỏi thì đừng né, tiếp chiêu.”

Lâm Thiên nhìn tên này phát điên, không biết nói gì. Ta không chạy để đứng đó ngươi đánh à. Ai mà ngu thế chắc khỏi cần chờ ngươi đánh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

“Rầm”

Lại một cái lỗ to tướng. Lâm Thiên không có việc gì dù nhiễm một hạt bụi, người ngoài đã phát hiện điều bất khả tự nghị này, nhưng mà vị 74 hạng Thiên Bảng kia vẫn điên cuồng nhào tới đánh như kẻ thù giết cha.

Lâm Thiên vừa tránh né vừa hiếu kỳ hỏi. “Này tiểu ca, ta không có giết cha hay mẹ ngươi chứ, làm sao ta có cảm giác ta đã làm gì có lỗi với ngươi nhỉ.”

Vị kia lúc này mới dừng tay lại, trên mặt nước mắt nước mũi chảy ra. “Ngươi trong Bang phải có một người tên Tiểu Lệ sao.”

Lâm Thiên cũng nhớ tựa hồ có cô gái này. Nàng theo hắn bình phẩm cũng là tám trên mười a, đặt biệt là hai bầu sữa a, đó là khoảng 90 ấy, to hết hồn.

“Ừ có, thì làm sao.” Hắn hỏi.

Vị kia nghẹn ngào nói. “Nàng vốn là thanh mai trúc mã của ta, tuy nàng không biết rằng người mà nàng xem là ca ca ta đây đã yêu thầm nhớ thương nàng. Đến khi mà cái ngày mà.. ta muốn tỏ tình cùng nàng... thì cũng là cái ngày đó... nàng vô ý báo với ta... là đã mang thai của ngươi …”

“Trời ạ, thù giết cha cũng không gì hơn cái này “

Lời này vừa hốt lên, mọi người liền thấy quái dị. Người nói chính xác là Lâm Thiên a, hắn vốn không ngờ chuyện là thế này, hắn cũng bất ngờ hốt lên, hắn không để ý mọi người càng ngày càng quái dị nhìn hắn.


“Nhìn gì, nhìn gì ….ca không gay.”

“Móe” Vị 74 hạng Thiên Bảng kia nhịn không được nổi khùng. Một quyền mạnh nhất của hắn tung ra.

“Lôi Sơn Quyền.”

Ầm Ầm lôi quang chớp hiển.

“Bụp”

Một người ngay lúc muốn chờ mong một cuộc chiến tình cảm, éo ai ngờ vị 74 hạng...ừ nói quài chán, bị Lâm Thiên một cước hời thợt đá bay.

“Ầm”

Tên kia lúng xuống đất, một ngụm máu phun ra ….Ngất rồi.

Lâm Thiên nói. “Thù gì thì cại cha mi chứ, có liên quan gì ca.”

Sau đó ngước lên trời. “Còn ai …”

“Khục khục.” Một đám nữ nhân bụm miệng cười, lần này quá vui vẻ rồi.


Trời ạ, vô số người có một chút thực lực điều phát hiện Lâm Thiên chỉ là Đấu Linh Tứ Tinh mà hắn lại có thể hạ dễ dàng Đấu Linh Lục Tinh bằng một chân. Cái này cộng thêm số tuổi của hắn trẻ như măng thì người khác chỉ có thể nói ‘Yêu Nguyệt ”

......

Gần 30 phút sau.

Đánh nhau lơn nhỏ gần 50 trận, mỗi trận Lâm Thiên điều tuyệt đối nốc ao bằng một quyền hoặc một cước. Xui xẻo là có một tên bị hắn ném một cụt đá bay xuống đài, khiến hắn mắt mặt tận hố xí.

Có điều qua đây mọi người cũng phát hiện vị Bang Chủ này không phải như đồn đại cặn bã như thế. Nếu hắn mà cặn bã thì ở đây tất cả 99% điều là cặn bã không bằng.

“Lâm Thiên hoàn thành 30 phút không rời sân đấu, đạt được một vé.”

Một vị trưởng lão tuyên bố. Tô Thiên trên phía giám khảo cũng gật đầu thừa nhận thiên phú của Lâm Thiên quả rất mạnh mẽ, có điều hắn lại cười khổ, nếu mà Lâm Thiên không phải tham gây chiến thì có thể càng thêm thiên tài, mà hắn cũng khỏe hơn.

Thế là Lâm Thiên nhào lại đám nữ nhân của mình, mặt kệ đám ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Lâm Thiên đới với điều này cũng tỏ ra bất lực, bọn chúng muốn ganh tỵ thì cứ đi mà làm. Ca về ôm gái không vui hay sao...à mà hình như tên kia bảo Tiểu Lệ mang thai thì phải, phải về tu Luyện Đan Sư bồi dưỡng thai nhi mới được.

.......................

Buổi tối.

Liên tiếp 3 ngày nhận vé tham gia tranh Thiên Bảng. Danh sách 1000 trong đó Mỹ Nhân Bang bí mật chiếm hết 700 phiếu. Nếu không phải Đấu Vương không tham gia được thì chắc còn nhiều hơn nữa.

Trong một một đại sảnh, vô số bông hồng xinh đẹp đang thỏa thân lân lốc quay quanh một thân thể nam nhân.

“Lâm Thiên, vậy chúng ta kế tiếp làm như thế nào.” Yến Vũ ngồi lên người hắn, nhẹ nhàng massege hỏi.

Hắn chỉ trả lời. “Tốt nhất dấu đi thân phận, chiếm được Thiên Bảng bài danh càng nhiều càng tốt. Nếu có gặp phải tỷ muội thì cứ đánh đấm giả bộ cho có khí thế rồi, hòa nhau hay nhường là được.”


“Vâng”

Các cô gái trả lời, trong mắt các nàng Thiên Bảng gì đó không quang trọng bằng một câu nói của Lâm Thiên. Chỉ cần hắn muốn, dù muốn các nàng hi sinh tính mạng có thể các nàng cũng không biết thối lui là gì. Hắn cũng biết là thế, nhưng mà ai bảo m Dương Song Tu với vốn có mị lực của hắn quá kinh người đi muốn một cô gái 100% hảo cảm chỉ là chuyện đơn giản.

Hồ Ngọc Lam bắt lấy Tiểu QQ cương cứng to lớn của hắn đưa vào thân thể. Dù bề ngoài vẫn rất to lớn, nhưng đã quen thuộc nên Hồ Ngọc Lam dễ dàng đưa vào người một cách kỳ diệu. Có điều, chỉ đến hơn một nữa thì chính nàng cũng không thể tiếp nữa. Ai bảo hắn quá to lớn chi.

Nàng cười nói, có chút cầu xin. “Lâm Thiên, ta muốn cùng ngươi có một đứa bé có được không.”

Lâm Thiên cười cười. “Tại sao không.”

Hắn để tay lên phần nhô ra từ bụng nàng, này vốn là Tiểu QQ hắn làm nên không phải nghi ngờ.

Dù sao khi hắn hoàn thành Hồ Ngọc Lam vẫn có chút không được vui cho lắm. “Lâm Thiên, tại sao phải thông qua thủ thuật này để mang thai con của ngươi.”

Lâm Thiên cười khổ. “Ta vốn cũng không muốn phúc tạp như thế, nhưng ai bảo ta khó có thể sinh con, với lại ta lại không có gì đảm bảo an toàn...đại khái, ít nhất những đứa trẻ này sinh ra có truyền thừa nhưng không phải máu mủ ruột thịt của ta, mà dòng máu vẫn nguyên mẫu là các nàng, khỏi phải sau này chịu nhiều ….ài.”

Hắn cứ úp úp mở mở. Hồ Ngọc Lam cũng khó hiểu, có điều ở đây không thiếu nữ nhân minh bạch điều hắn nói, trong lòng cũng phải thừa nhận là đúng thế.

Yến Vũ cũng hiểu. Hắn vốn sợ mị lực của mình quá mức phóng đại đi, khó phân được đúng sai mà ảnh hưởng. Dù thế nào hắn cũng không muốn bất cứ đứa con nào mang dòng máu cùng hắn tiến hành một loạt không minh bạch sự tình, hắn thà công khai chứ không muốn các nàng vụng trộm phải là điều đó. Có thể hắn lo xa, nhưng điều này đề phòng cũng không thể không có.

“Hì hì, hôm này không nói nữa, chúng ta cùng song tu nào.”

Lâm Thiên vốn đang khổ não, Yến Vũ may mắn khiến hắn được giải thoát. Hét lớn nhảy vào nơi đám mông ngực nẩy nở xuân tình khắp nơi kia..

( bù hôm qua nhá)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui