“Ơ...”
Trời nắng chang chang dưới ánh mặt trời.
Hạo Thiên đang ngồi ăn cơm cùng các huynh đệ trong căn nhà tranh, bọn chúng hình thể thô kệt không có một tia nhân từ trên người khắp nơi là các vết thương chằng chịt. Cỏ thể biết những người này là những dong binh lão thành có dầy dặn kinh nghiệm săn tiền thưởng. Trên vai áo của họ điều có xâm một hình con hổ, nếu người tinh mắt liền phát hiện đây là người của Hùng Sư Dong Binh đoàn, một trong những binh đoàn cấp A mạnh nhất khu vực ngoài bìa phía bắc Vô Tận Sâm Lâm này, thực lực rất là mạnh mẽ. ( Dong binh chia làm F,E,D,C,B,A,S,SA)
Lúc Haọ Thiên đang chán nản tán phét một người Thiếu niên tuấn mỹ kinh người cưỡi một con bạch hổ chạy ra từ rừng rậm, phía sau hắn chở theo một thiếu nữ xinh đẹp như tiên, hắn lần đầu tiên trên đời gặp được người phụ nữ xinh đẹp như thế.
“Này A Bu, lại xem em kia kìa.”
Hắn vỗ vai một tráng hắn nước da ngâm đen bên cạnh chỉ tay vào người phụ nữ đó.
“Ồ, đẹp quá, hôm nay không biết có số hưởng gì mạ lại gặp một mỹ nhân đẹp như tiên thế này. Hạo Thiên thiếu gia, con nhỏ này lúc nữa ta bắt lại ngài hấp nó trước ta sẽ làm sau.”
A Bu cũng kinh ngạc không kém. Hắn tham lam nhìn thân thể thùy mỵ của người nữ nhân đó, nước miếng điều chảy ra bàn.
“Tốt, đi.” Hạo Thiên trong lòng tuy khó chịu nhưng mà thực lực và địa vị của A Bu cũng rất cao, không thể vì một người phụ nữ mà đắc tội hắn.
...................
“Ồ Thiên ca, có người lại kìa...” Long Tuyết nhìn đám người Hạo Thiên tiến dần lại, nàng là một vị công chúa thiên thuần thiện lương vẫn chưa hiểu sự đời tàn ác như thế nào, vẫn còn tưởng người ta muốn tới trợ giúp mình.
Lâm Thiên làm sau mà không nhận ra mấy ánh mắt tham lam từ trên người bọn chúng. Trong tâm trầm xuống, mấy tên này có ý định xúc phạm nữ nhân của hắn thì hắn đã đưa mấy tên này vào danh sách tử.
“Long Tuyết ở phía sau.”
Lâm Thiên bước xuống Bạch Hổ vỗ người của nó, Bạch Hổ hiểu ý lùi về sau.
Hạo Thiên càng tiến lại gần càng phát hiện Long Tuyết càng xinh đẹp, trong lòng lại ghen tức với Lâm Thiên được một người phụ nữ như thế ưu ái, hắn tràn ngập hung hăng nói.
“Tên kia, ta đây là em trai của Đoàn Trưởng Hùng Sư Đoàn nếu không muốn chết thì đưa người phụ nữ sau lưng của ngươi cho anh em bọn ta hưởng dụng nếu không ….hừ, ta bảo đảm ngươi chết không toàn thây.” Hạo Thiên tựa hồ làm mấy việc này không phải ít, lời thoại đọc một cách trôi chảy như nước.
Lâm Thiên con mắt trầm xuống, sát khí ẩn hiện thoát ra một tia.
A Bu thực lực đã đến lục giai cũng coi là một tiểu cao thủ nhưng mà hắn chỉ mới tới gần Lâm Thiên, chỉ chịu một ít Sát khí từ hắn nhập vào người. A Bu cả người da gà nổi lên, trong lòng trầm xuống, lần này có vẻ hắn trêu nhầm người rồi.
Hạo Thiên thấy hắn vẫn không chịu giao ra Long Tuyết trong lòng tức tối. “Anh em, qua bắt cô em kia lại một lát nữa ta sẽ chia sẽ cho mấy anh em một chút...”
Mấy tên dong binh khác cũng cười bỉ ổi đi đến Long Tuyết. Trong mắt bọn hắn Lâm Thiên chỉ là một tên tiểu bạch kiểm Bạch Hổ cũng chỉ là một con thú cưỡi khá đẹp mà thôi. Bọn hắn vẫn chưa hề nhìn thấy Bạch Hổ biến dị nên khó nhận ra cũng phải.
“Thiên Tường Huyễn Bộ.”
“Xoạt xoạt.”
Lâm Thiên nhắc chân hóa thành các huyễn ảnh du động khắp nơi. Hai ba tên dong binh tứ giai tiểu tốt chưa kịp nhận ra gì, trên cổ đã có một vết máu nhỏ tý.
“Bịch...Bịch”
Âm thanh ngã xuống đất vang lên, làm mặt cười của Hạo Thiên cứng lại. Những người này điều là cốt cán của Hùng Sư Đoàn làm sau có thể dễ dàng chết đến thế, ngay cả một tiếng động cũng không kịp phát ra.
“Không thể nào …..ngươi ngươi..là ai.” Hắn lùi lại sợ hãi nhìn Lâm Thiên lấp ba, lắp bắp hỏi.
“Hừ, các ngươi cần biết sau...chỉ cần như mấy tên lúc nãy là có thể im lặng mà không cần biết rồi.” Lâm Thiên khinh thường.
A Bu che chắn trước mặt Hạo Thiên nói. “Chúng ta thật có lỗi, xin ngài lượng thứ cho hành động của chúng ta, ngài phải biết thiếu gia Hạo Thiên đây là em trai của Hạo Hiển là Hùng Sư Đoàn Đoàn Trưởng, nếu ngài làm hắn tổn thương chắn chắn anh hắn sẽ không bỏ qua cho ngài.”
Lâm Thiên làm sau không nghe được uy hiếp từ tên này, hắn mỉm cười đáp trả. “Ah ha ha...Quân Đoàn Trưởng là cái mẹ gì, ta không biết ….”
Con mắt hắn híp lại. “Ta chỉ biết, bất cứ thằng nào con nào dám để ý đến nữ nhân của ta điều phải...chết.”
“Không ổn thiếu gia lùi về sau.” A Bu che chắn Hạo Thiên lùi về sau, sau đó nắm một chiến phủ to lớn từ sau lưng một búa bổ xuống Lâm Thiên.
"Lôi Đình Phủ"
Một lưỡi búa sắc bén có chứa một ít lôi điện bổ xuống. Lâm Thiên khinh thường lấy Reven hời thợt chém phản đòn.
“Keng”
Lưỡi kiếm hời thợt của Lâm Thiên lạ kì diệu chặn lại thế công của chiến phủ A Bu.
Lâm Thiên cười tà. “ Chỉ có nhiêu đây thực 8DhGi6c lực lại dám làm chuyện thương thiên hại lý à “
Khổng Tước Linh hiện ra lòng bàn tay. Chỉ cần đạt đến A cấp (Tiên Khí) thì có thể tùy thân sát nhập vào và mang theo bên trong cơ thể. Khổng Tước Linh đã là A + thì càng dễ hơn.
Ám khi phóng ra "Tam Liên Kích" may mắn phát động. Liên tục hư ảnh ba lần thực chất xuyên thủng cổ họng A Bu.
Hạo Thiên nhìn thấy A Bu khí tuyệt. Trong lòng hoảng hốt bóp lấy đưa tin phù của anh hắn đưa, một bên chạy trốn lấy mạng.
Lâm Thiên nào để hắn trốn một tay Khổng Tước Linh xuyên thủng chân hắn. Từ từ bước lại, không cho hắn nói câu nào đặt tay lên đầu hắn "Hấp Thụ" khởi động.
Toàn bộ tinh hoa cùng trí nhớ của hắn truyền vào Lâm Thiên.
“Bịch” hắn hóa thành cái xác tro bụi bay theo gió tản đi.
.......
( đại khái ta cảm thấy rất là không ổn, ta có vài việc trong vài ngày tới có thể cả tuần không có chương, sáu đó ta mới viết lại anh em coi thông cảm giùm...)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...