Thôi gia làm chuyện này rất quá phận, ngay cả một ít người Thôi gia cũng không nhìn được.
Đối với Tiêu gia, bọn họ chỉ cần huyết mạch Thôi gia, cho nên chỉ cần Thôi gia tùy tiện phái huyết mạch dòng chính quan hệ thông gia, cho dù đối phương đẹp hay xấu cũng không sao cả.
Hiển nhiên Thôi gia không muốn gả đích nữ chính thức tới Tiêu gia làm quả phụ cả đời, cho nên bọn họ liền lựa chọn đưa Thôi Nguyệt Linh đến Tiêu gia.
Bởi như vậy bọn họ có thể lợi dụng phế vật, lại có thể tiến thêm một bước làm cho chủ mạch một chi Thôi Phán Quan triệt để đoạn tuyệt.
Chuyện này nói không dễ nghe, cho nên cho dù Thôi gia hay là Tiêu gia, trước kia đều không nói ra đối tượng thông gia là ai, đợi đến ngày hôm nay chính thức quan hệ thông gia mới đẩy hai người ra, như vậy có thể xuất kỳ bất ý, giải quyết dứt khoát.
Đến lúc đó người giang hồ nguyện ý nghị luận thì cứ mặc bọn họ nghị luận, dù sao khi đó gạo đã nấu thành cơm.
Giang hồ lớn như vậy, sẽ không cầm một chuyện không buông.
Cho dù chuyện Tô Tín tấn chức bài danh Địa Bảng cũng chỉ truyền lưu mười ngày trên giang hồ và không nhắc lại.
Ba võ giả Dung Thần Cảnh Thôi gia đứng trên đài, sắc mặt chỉ hơi mất tự nhiên.
Nhưng bọn họ không cho rằng như vậy có gì không đúng.
Bọn họ suy nghĩ vì lợi ích lớn nhất của Thôi gia mà thôi.
Lúc trước phụ thân Thôi Phán Quan cự tuyệt quan hệ thông gia đã làm cho Thôi gia đắc tội một đại tông môn.
Lúc này bọn họ quan hệ thông gia với Tiêu gia cũng không thể bị kẻ khác phá hư.
Cho nên trước kia bọn họ không lộ tiếng gió cho Thôi Đạo Hằng, bây giờ Thôi Đạo Hằng muốn phản đối cũng không có cách nào.
Trên mặt Thôi Nguyệt Linh đứng trên đài mang theo đau khổ, nàng muốn giãy dụa nhưng đáng tiếc huyệt đạo toàn thân đã bị phong bế, đừng nói cử động một chút, cho dù mở miệng cũng không được.
Tư Mã Viêm thở dài một tiếng, chỉ sợ sau khi làm xong quan hệ thông gia hiện tại hắn cũng bị giang hồ lên án.
Thời điểm hắn chuẩn bị mau chóng hoàn thành nghi thức, giải quyết dứt khoát chuyện này, đột nhiên có tiếng cười vang vọng chung qunah, mọi người cảm thấy không rét mà run.
Tiếng cười kia thấm vào lòng người, trong đó xen lẫn bất đắc dĩ, phẫn hận, đau khổ, phẫn nộ, áp lực, điên cuồng và đủ loại cảm xúc mặt trái, thậm chí đã có thể ảnh hưởng tâm thần một ít võ giả dưới Hóa Thần Cảnh.
Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng quay đầu nhìn lại, người phát ra tiếng cười chính là phụ thân Thôi Nguyệt Linh, Thôi Đạo Hằng trò cười của Thôi gia.
Phụ thân hắn thân là chủ mạch Thôi gia, người thừa kế gia chủ, kết quả lại có thực lực hèn mọn, cuối cùng còn bị cướp đoạt vị trí gia chủ.
Hắn vốn là thiếu chủ Thôi gia, kết quả lại là bị tộc nhân làm nhục bằng mọi cách, kết hôn với người bình thường, cuối cùng sinh ra con gái có huyết mạch thiếu hụt thật lớn.
Tuy hắn biểu hiện ra thực lực Hóa Thần Cảnh nhưng người Thanh Hà đạo hay người Thôi gia đều không có xem hắn trở thành Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Đối với bọn họ, Thôi Đạo Hằng này chỉ là trò cười mà thôi.
Vào lúc này bọn họ nhìn thấy Thôi Đạo Hằng đang cười, trên mặt còn mang theo buồn bã, âm thanh tiếng cười thấm vào lòng người và hắn đi tới khu vực trung ương.
Đám người không tự giác tách ra, tất cả mọi người cảm giác khí tức khủng bố trên người Thôi Đạo Hằng, giống như địa ngục, lạnh tới thấu xương!
Người Thôi gia không thích ứng khi nhìn dáng vẻ của Thôi Đạo Hằng, Thôi gia chủ Thôi Nam Đình thở dài nói:
- Đạo Hằng, ngươi phải hiểu khó xử của Thôi gia.
- Thôi gia ta hiện tại đã đến lúc tồn vong, tiếp tục suy sụp hay quật khởi đều cần nhờ vào đời sau cố gắng.
- Cho nên mỗi người có huyết mạch Thôi gia đều phải trả giá một tia lực lượng cuối cùng vì Thôi gia mới được.
- Ta biết rõ huyết mạch Nguyệt Linh có thiếu hụt, những năm gần đây chúng ta vẫn không keo kiệt đan dược chữa trị cho nàng.
- Hiện tại Thôi gia đã đến thời khắc mấu chốt, Nguyệt Linh cũng phải xuất lực vì Thôi gia.
- Huống chi đối tượng Nguyệt Linh quan hệ thông gia chính là Tiêu gia trong lục đại thế gia, tương lai nàng có tư cách tiến vào tộc phổ chính thê của Tiêu gia, cho nên điểm này không tính là bạc đãi nàng.
Thôi Phán Quan nhìn đám người cầm quyền Thôi gia trên đài, trên mặt lộ ra lộ vẻ sầu thảm:
- Vì cái gì? Những năm qua ta làm cho Thôi gia không đủ nhiều sao?
- Ta không tranh vị trí gia chủ, cũng không muốn đi tranh, ta chỉ muốn Linh nhi có thể sống tốt mà thôi, vì cái gì các ngươi cũng không thể đáp ứng yêu cầu đơn giản của ta?
Thôi Nam Đình nhíu mày nói:
- Đạo Hằng! Ngươi phải dùng đại cục Thôi gia làm trọng!
Thôi Phán Quan làm như không nghe thấy Thôi Nam Đình nói, hắn vẫn thì thào lẫm bẩm:
- Có lẽ lúc bắt đầu ta đã sai rồi, sinh tử của Thôi gia có quan hệ gì với ta? Ta muốn bảo toàn Thôi gia, nhưng Thôi gia không lưu cho ta cơ hội nào.
- Sở Giang Vương nói đúng, trên giang hồ vẫn phải dựa vào nắm đấm nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...