Nếu không trên giang hồ sẽ không có trì kiếm ngũ phái, có lẽ sẽ đổi thành trì đao ngũ phái.
Hiện nay nơi hội tụ đao khách duy nhất trên giang hồ chính là Thái Hành ba mươi sáu đao đường, tụ tập cao thủ đao đạo.
Lúc này trong Lăng Vân trại là đệ nhất trại trong Thái Hành sơn trại, trại chủ ba mươi sáu đao đường của Thái Hành sơn trại tụ tập, một người đều có tướng mạo hào phóng, quanh người có khí huyết xông lên trời, khí thế toàn thân vô cùng khủng bố, khủng bố như hồng hoang cự thú.
Trong tay hắn cầm một thanh Yển Nguyệt Đao, chuôi đao có một hỏa ly gương mặt dữ tợn, trên lưỡi đao ẩn ẩn còn có màu đỏ thẫm.
Đây không phải chất liệu cua đao, mà là vì giết người quá nhiều làm cho máu tươi bám vào lưỡi đao tạo thành màu đỏ!
Người này là đại trại chủ Thái Hành sơn trại, cường giả Dương Thần Cảnh, ‘ Thiên Hạ Vô Đầu ’ Kha Yển Nguyệt!
Với tư cách thế lực đạo phỉ mạnh nhất thiên hạ, thời điểm Thái Hành sơn trại mạnh nhất có thể không đặt triều đình và tông môn đỉnh cấp như Thiếu Lâm tự vào mắt.
Khi đó võ lâm võ lâm ai muốn đi ngang qua Thái Hành sơn trại, nếu không kịp thời giao phí qua đường sẽ bị đao khách Thái Hành sơn trại chém đầu treo trước sơn trại, làm cho người ta tâm kinh đảm hàn.
Vài năm gần đây, mặc dù ba mươi sáu đao đường của Thái Hành sơn trại hơi xuống dốc nhưng uy thế vẫn không giảm.
Tối thiểu tông môn chính đạo hiện tại không có kẻ nào não tàn đi tới Thái Hành sơn trại hành hiệp trượng nghĩa.
Trong phòng nghị sự hiện tại, một võ giả Hóa Thần Cảnh tay cầm miêu đao, giữ lại ria mép nói:
- Đại trại chủ, hiện tại cả Hà Nam đạo đều truyền tin tức Ngô Đồng Sơn có Phượng huyết xuất thế, phục dụng sẽ bước vào Chân Vũ, bất tử bất diệt, yếu nhất cũng có thể kéo dài diên thọ mấy ngàn năm.
- Bắc Nguyên Độc Cô thị và triều đình Đại Chu ở gần nhất, bọn họ nhất định sẽ đi, chúng ta có nên đi qua hay không?
Kha Yển Nguyệt xoa xoa cái cằm đầy râu quai nón của mình, lẩm bẩm:
- Ngô Đồng Sơn còn có bảo vật này? Ta cảm thấy lỗ lớn.
- Sớm biết như vậy, sau khi diệt phế vật Lưu Phượng Vũ thì ta nên chiếm cứ Ngô Đồng Sơn, nếu không nơi đó hiện giờ đã là của chúng ta.
Lúc trước Lưu Phượng Vũ thân là đại đương gia Ngô Đồng Sơn, Ngô Đồng Sơn tranh phong với Thái Hành sơn trại nên bị tiêu diệt.
Chỉ có điều lúc trước Thái Hành sơn trại tiêu diệt Ngô Đồng Sơn, bởi vì khoảng cách xa xôi nên không chiếm cứ, chỉ vơ vét Ngô Đồng Sơn không còn cái gì liền lui về Thái Hành sơn trại, điều này cũng làm rất nhiều trại chủ hối hận.
Nếu lúc trước bọn họ chiếm cứ Ngô Đồng Sơn, nói không chừng Phượng huyết đã nằm trong tay bọn họ.
Bỗng nhiên Kha Yển Nguyệt đứng lên, hắn rút Hỏa Ly Yển Nguyệt Đao lên, ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, cả sơn trại chấn động hai cái.
- Nói với các hài nhi chuẩn bị xuất động, Ngô Đồng Sơn vốn là chiến lợi phẩm của chúng ta, tại sao bọn chúng dám nhúng chàm? Mặc kệ đồ vật xuất thế là Phượng huyết cũng được, Long đảm cũng tốt, tất cả đều là của Thái Hành sơn trại ta!
Ba mươi lăm trại chủ còn lại lên tiếng:
- Tuân mệnh!
Phần đông thế lực Hà Nam đạo và Bắc Nguyên đạo đều bị hấp dẫn đến, trong đó đương nhiên không thiếu triều đình, hơn nữa khát vọng với Phượng huyết nhất cũng là triều đình.
Cơ Hạo Điển không còn sống bao lâu, hơn nữa công hiệu trọng yếu nhất của Phượng huyết chính là kéo dài duyên thọ.
Cho nên Cơ Hạo Điển nghe tin tức này đã phái người đến đây, trong đó có một người quen biết cũ với Tô Tín, đại nội tổng quản Đường Hiển.
Hơn nữa Đường Hiển đi theo trung niên mặc mãng bào, khí tức yên lặng, nhìn hắn hết sức bình thường.
Nhưng Tô Tín lại cảm giác trên người hắn ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại giống như ngọn núi lửa, thời điểm yên lặng rất bình thường, một khi bộc phát tất nhiên có uy thế hủy thiên diệt địa.
Đường Hiển chỉ vào người trung niên và nói:
- Vị này chính là Thường Sơn Vương Cơ Huyền Viễn, chuyện lần này do Thường Sơn Vương cầm đầu, bất kể chúng ta hay Tô đại nhân đều phải toàn lực phối hợp Vương gia tranh đoạt Phượng huyết này.
Nhìn thấy Thường Sơn Vương Tô Tín liền hiểu, quả nhiên lần này triều đình nghiêm túc, phái cường giả hoàng thất ẩn tu ra tay.
Thường Sơn Vương họ Cơ, tự nhiên là người họ Cơ, nhưng có chữ lót ‘ Huyền ’, dựa theo Tô Tín biết, ba đời trước của Đại Chu không có người nào chữ lót là Huyền, như vậy nói rõ một điểm, Cơ Huyền Viễn cũng không phải huyết mạch hoàng tộc Đại Chu, mà là chi thứ họ Cơ.
Đối với Tô gia tử thủ ranh giới dòng chính và chi thứ, đối đãi cực kỳ hà khắc, hoàng tộc Đại Chu đối đãi với chi thứ vô cùng tốt.
Đối với hoàng tộc Đại Chu, những chi thứ họ Cơ ngay từ mới bắt đầu đã không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, danh không chánh tất ngôn không thuận, cho nên tỷ lệ những người này tạo phản gần như bằng không.
Trừ phi hoàng tộc dòng chính Đại Chu đều chết hết, thực lực bọn họ đủ sức tạo thành nghiền ép, nếu không những chi thứ họ Cơ không có khả năng soán vị.
Cho nên hoàng tộc Đại Chu rất tín nhiệm với chi thứ họ Cơ, song phương trên căn bản nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh.
Đại Chu có rất nhiều lực lượng ngoài sáng trong tối, những chi thứ họ Cơ chính là tồn tại duy nhất nhân hoàng Đại Chu tín nhiệm vô điều kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...