“Da lông của Nguyệt Hổ lại được các quyền quý tại Trung Nguyên yêu thích, một tấm da nguyên vẹn giá trăm lượng vàng! Không phải bạc, mà là vàng!”
“Nhưng các ngươi biết rõ những thương nhân kia mua trong tay Nam Man dị tộc da lông này bao nhiêu tiền không? Một tấm da như vậy có giá vài lượng bạc, dụng phải người Nam Man không hiểu biết dùng nửa túi gạo là có thể mua được.”
Mọi người nơi này hít thở ồ ồ, tuy bọn họ biết rõ dặc sản Nam Man rất đáng tiền ở bên ngoài nhưng lại không nghĩ tới nó lại đáng giá như vậy.
Đó không phải một vốn bốn lời, quả thực chính là bán ngàn vạn lời mà.
Đương nhiên bọn họ cũng biết những thương nhân gặp nguy hiểm không nhỏ.
Tương Nam chi địa đường xá hiểm ác, nhiều cướp đường và đạo phỉ.
Những thương nhân Trung Nguyên này đều bỏ ra giá cao thuê tiêu sư tới đây, cho nên đầu nhập cũng không ít.
Ngay cả như vậy bọn họ mang ra ngoài Tương Nam lại đạt được lợi nhuận kinh người như thế.
Tô Tín cười lạnh nói: “Nói những Nam Man dị tộc thuần phác cũng tốt, nói bọn chúng trời sinh sự ngu dại cũng được, dù sao chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận lớn trên người của bọn chúng!”
“Ta trong vòng mười ngày qua phái người vào trong rừng rậm Nam Man gặp thủ lĩnh các bộ tộc lớn, dùng giá cao hơn thị trường gấp năm lần mua đồ của bọn họ.”
“Về sau bọn họ muốn giao dịch cái gì, chỉ cần phái người đến nói một tiếng, ta sẽ bảo thủ hạ đưa đi, những thủ lĩnh bộ lạc này sẽ là minh hữu trung thành nhất của chúng ta.”
“Những Nam Man dị tộc này đầu óc rất cứng ngắt, một khi nhận chuẩn việc gì có chết cũng không đổi, chỉ cần thề với bọn họ về những thần linh loạn thất bát tao gì đó liền không đổi ý.”
“Từ nay về sau thương nhân Trung Nguyên đến Thường Ninh phủ thu mua đặc sản Nam Man cũng chỉ có hai lựa chọn, một là mua của chúng ta, một khác là đi đường xa hơn tới châu phủ khác.”
“Nhưng cả Tương Nam chỉ có Thường Ninh phủ cách rừng rậm Nam Man gần nhất, những châu khác phủ chỉ tới gần biên giới Nam Man, chỗ đó cũng không có bộ lạc lớn gì, chỉ có một ít tiểu bộ lạc rải rác mà thôi, đồ bọn họ sản xuất ít tới đáng thương.”
“Bởi như vậy các ngươi nói những thương nhân kia sẽ lựa chọn như thế nào?”
Đôi mắt mọi người lập tức đỏ bừng, lựa chọn làm sao còn phải hỏi sao? Chỉ cần Tô Tín ra giá không quá không hợp thói thường, bọn họ nhất định sẽ mua sắm của Tô Tín.
Đương nhiên bọn họ có bản lĩnh cứ đi vào rừng rậm Nam Man tìm những ttốt dược trân quý, da thú gì đó.
Chiêu này có người thử qua, rừng rậm Nam Man khí hậu ẩm ướt, khói độc, chướng khí, độc trùng vô số, võ giả Tiên Thiên không thể ngây ngốc được mấy ngày, chỉ có Nam Man dị tộc quanh năm sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy mới sống được.
Dùng thực lực đám thương nhân kia, có thể thuê tiêu sư võ giả Tiên Thiên hộ tống đi vào Tương Nam cũng đã có thực lực mạn rồi.
Nếu bọn họ dám bảo võ giả Tiên Thiên đi rừng rậm Nam Man hái thuốc vì bọn họ, đoán chừng bọn họ sẽ bị võ giả Tiên Thiên ném trong rừng rậm Nam Man vài ngày.
Tô Tín bảo Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi ném sách lên mặt bàn và nói: “Trong này có hơn ngàn loại đồ vật đều là đặc sản Nam Man, mỗi loại đều có giá thu mua và giá bán ra.”
“Chỉ cần ta trở thành minh chủ, ta sẽ giao tín vật bộ lạc Nam Man cho các ngươi, về sau những vật này do các ngươi giao dịch với bọn họ.”
Tô Tín lại nhìn sang Tề Uyên, hội chủ Huyết Y Hội này mới là khó giải quyết nhất, bởi vì vì bọn họ căn bản không cần tiền.
Nghe đồn trong Huyết Y Lâu, sát thủ chia làm hắc y, lam y, thanh y, tử y, huyết y năm đẳng cấp.
Chỉ mời hắc y sát thủ ra tay mới dùng ngân lượng trả tiền, mời sát thủ bốn cấp khác cần phải giao ra kỳ trân dị bảo.
“Tề bang chủ, ta biết rõ Huyết Y Hội các ngươi không cần tiền nhưng thứ này ngươi sẽ hứng thú.”
Tô Tín đưa cho Tề Uyên một quyển sách.
“Đây là tập hợp danh sách độc vật có trong Nam Man, có mấy trăm loại, chỉ cần Tề bang chủ cầm tín vật, chất độc này sẽ được bọn họ giữ lại, chỉ giao dịch với ngươi mà thôi.”
Tề Uyên mở ra xem, hắn nhìn thấy những cái tên quen thuộc, thậm chí có chất độc mình còn chưa từng nghe nói qua, hai tay của hắn run rẩy, gương mặt không thay đổi của hắn biến thành khiếp sợ.
Tô Tín nói đúng, Huyết Y Hội không cần tiền, Tề Uyên hắn cũng không cần tiền, hắn muốn rời khỏi Huyết Y Hội!
Phân hội của Huyết Y Lâu ở bên ngoài không có cả ngàn cũng có mấy trăm, bọn họ đều cung cấp hậu cần phục vụ Huyết Y Lâu, cũng tỷ như Thường Ninh phủ Huyết Y Hội chính là nơi chuyên cung cấp độc vật đặc sản Nam Man cho Huyết Y Lâu.
Người ngoài nhìn thấy hội chủ Huyết Y Hội sau lưng có Huyết Y Lâu làm chỗ dựa thì uy phong bát diện.
Nhưng chỉ có chính bọn họ biết rõ, những người như bọn họ chỉ là đệ tử tầng dưới chót của Huyết Y Lâu, thậm chí còn không tính là đệ tử chính thức, là tồn tại tùy thời có thể buông tha.
Ngươi có nhìn thấy một tên sát thủ sẽ công khai lộ diện trước mặt người như Tề Uyên không?
Huyết Y Lâu căn bản chẳng muốn che dấu sự tồn tại của bọn họ, loại phân hội cấp thấp này, cho dù mất đi cũng không đau lòng, tùy tùy tiện tiện có thể thành lập trên trăm.
Cho nên những hội chủ phân hội Huyết Y Lâu nằm mơ cũng muốn thoát khỏi thân phận xấu hổ này, trở thành thành viên chính thức của Huyết Y Lâu.
Nhưng muốn trở thành hắc y sát thủ chính thức, hoặc là ngươi thực lực đầy đủ, thông qua ktốt hạch của Huyết Y Lâu liền tấn chức.
Hoặc là ngươi đạt được đầy đủ công lao, có thể được sát thủ cao giai trong Huyết Y Lâu tự mình dạy bảo, từ đó thực lực của ngươi têến nhanh, thẳng đến khi tấn chức hắc y sát thủ mới thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...