Từ Thành An nhìn Tề Long âm tàn trước mặt, trên trán chảy mồ hôi lạnh.
Mặc dù hắn có tu vi Tiên Thiên Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nhưng hắn chỉ phụ trách một ít tạp vụ trong Từ gia mà thôi, thậm chí đã mấy năm chưa từng động thủ với người khác.
Ngay cả một thân tu vi của hắn cũng là Từ gia cấp cho đan dược chồng chất mà thành, đối mặt bộ đầu Lục Phiến Môn hung danh hiển hách như Tề Long, hắn không có nắm chắc chiến thắng.
Nhìn dáng vẻ Từ Thành An, Tề Long lắc đầu thở dài nói:
- Chậc chậc, cần gì chứ, buông tha đi, thống khoái theo ta về Lục Phiến Môn, còn có thể ít chịu tội, như vậy không tốt sao?
Từ Thành An quay đầu lại nhìn Từ Thần, bỗng nhiên quát to:
- Chạy mau!
Hắn vừa lên tiếng, bản thân đã lao lên đánh một chưởng về phía Tề Long, cương khí màu xanh bộc phát, bụi đất trong miếu đổ nát bay đầy trời và che mắt Tề Long.
Kỳ thật Từ Thành An dùng đao, chỉ có điều thời điểm chạy trốn quá mức vội vàng, thậm chí hắn cũng không dám trở về lấy binh khí của mình.
Đương nhiên cho dù có binh khí hắn cũng không có nắm chắc thắng Tề Long, hiện tại hắn chỉ hi vọng mình có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn mà thôi.
Nhìn dáng vẻ không sợ chết của Từ Thành An lao lên phía trước, ánh mắt Từ Thần lộ ra một tia giãy dụa, hắn quay người bỏ cahyj, trực tiếp đánh nát vách tường miếu đổ đào tẩu.
Bởi vì bị bụi mù che lấp nhưng Tề Long vẫn có thể cảm giác được Từ Thần đã thoát đi.
Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ đầy trào phúng:
- Ngươi muốn dốc sức liều mạng bảo hộ thiếu chủ sao? Chậc chậc, thật sự buồn cười ah, ngươi dốc sức liều mạng ở nơi này, kết quả hắn lại không chút do dự liền đào tẩu, có phải hiện tại ngươi rất thương tâm không?
Từ Thành An không có trả lời, nhưng khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười vui mừng.
Hắn dốc sức liều mạng như vậy vốn chính là muốn Từ Thần đào tẩu.
Nếu như Từ Thần do do dự dự không chạy trốn mà lựa chọn ở lại liều chết, vậy hắn mới thất vọng đấy.
Hiện tại Từ Thần quả quyết như thế, đây là điều kiện cần thiết trở thành cường giả, tương lai Từ Thần càng có hi vọng thành lập Từ gia lần nữa.
Nhìn Từ Thành An không có trả lời, Tề Long hừ lạnh một tiếng, trường đao bên hông ra khỏi vỏ, lúc này đao mang huyết quang chém tới và nhuộm miếu đổ nát thành màu đỏ.
Đao trong tay Tề Long chính là Liễu Diệp Miêu đao hết sức nhỏ, thân đao giống như dùng máu tươi đúc thành, cực kỳ khủng bố, có ba phần tương tự Phi Huyết Kiếm của Tô TÍn.
Chỉ có điều trong nháy mắt trường đao của hắn ra khỏi vỏ, trong huyết quang có ác quỷ đang kêu gào quỷ dị.
Một đao chém xuống, một chưởng của Từ Thành An vỡ vụn, hắn bị một đao này chém bay đi, miệng phun một ngụm máu tươi.
Tề Long cười lạnh một tiếng, trên thân đao tỏa ra ma khí màu đen, huyết khí cùng ma khí đan xen với nhau, cảnh tượng tà dị tới cực điểm.
Nếu như Tô Tín ở chỗ này nhất định có thể nhìn ra, võ công Tề Long mang theo dấu vết công pháp Huyết Ma giáo ngày xưa.
Nam Cung Đình thủ hạ của Cơ Ngôn Thành lúc trước bị Tô Tín chém giết đã ngoài ý muốn đạt được một công pháp tàn thiên Huyết Ma giáo, Tề Long cũng đạt được đồ vật như vậy.
Thậm chí hắn đạt được không tính là tàn thiên, chỉ có thể xem là tàn chiêu mà thôi.
- Không thức thời, đã như vậy thì ngươi đi chết đi!
Đao xuống ma khóc, trong nháy mắt đã có hư ảnh huyết ma ẩn hiện và gào rú không ngừng, chấn nhiếp nhân tâm.
Trong mắt Từ Thành An đã không có sợ hãi, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thiêu đốt tinh huyết, quyền thế như rồng, mỗi một quyền đều có tiếng long ngâm giận dữ, cũng áp chế đao thế của Tề Long.
Tề Long hừ lạnh một tiếng nói:
- Thiêu đốt tinh huyết? Nhìn ngươi có thể chống bao lâu!
Thiêu đốt tinh huyết mang lại lực lượng cường đại dọa người, cho dù với thực lực của Tề Long cũng không thể trong nhất thời nửa khắc chém giết Từ Thành An.
Hắn không lo lắng Từ Thần chạy trốn, một võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh mà thôi, cước lực nhanh bao nhiêu chứ? Cho dù hắn có chạy trốn một giờ, mình cũng có thể đuổi tới bên cạnh hắn..
Nhưng Tề Long lo lắng Từ Thần bị bộ khoái Lục Phiến Môn khác tìm được.
Tuy Thiết Thạch nói muốn tính mạng hai người Từ Thành An cùng Từ, nhưng Từ Thần thân là thiếu chủ Từ gia, cái mạng của hắn đáng giá hơn Từ Thành An nhiều.
Tề Long trong thời gian ngắn không cách nào đột phá thế công của Từ Thành An, hắn dần dần cảm giác được lực lượng Từ Thành An bắt đầu hạ thấp, sắc mặt hắn cũng bắt đầu tái nhợt.
Tề Long lúc này lộ ra nụ cười khát máu:
- Hiện tại ngươi có thể đi chết đi!
Liễu Diệp Miêu đao trong tay Tề Long giơ lên, trong mắt Từ Thành An lộ ra thần thái tuyệt vọng, nhưng ngay lúc này có một tiếng xé gió đột nhiên truyền tới, Tề Long quanh năm chém giết sinh tử cho nên lập tức cảm giác có nguy cơ to lớn tới gần.
Liễu Diệp Miêu đao thay đổi phương hướng chém về phía sau, đồng thời cương khí quanh người hắn tăng vọt, muốn phòng ngự công kích đến từ sau lưng.
Âm thanh kim loại va chạm nhau vang lên, mấy cây thiết chùy độc lớn bằng ngón cái, phía trên khắc rãnh máu hình xoắn ốc bị Tề Long chém rụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...