Đối với Vương Ngọc ngăn cản, bốn người này đều có chút xoắn xuýt.
Một người trong đó khó xử nói với Vương Ngọc:
- Tổng tiêu đầu, tuy chúng ta không đi không ảnh hưởng lớn tới việc này, nhưng đây là vấn đề thái độ.
- Yến Vô Tà sư huynh triệu tập chúng ta đi giết Tô Tín, nếu chúng ta không đi chẳng khác gì tự tuyệt với đoàn thể đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự.
Vương Ngọc thản nhiên nói:
- Thiên Hạ tiêu cục ta tự nhận đối đãi các ngươi không tệ, các ngươi vì đoàn thể đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, các ngươi muốn hại Thiên Hạ tiêu cục vào thế bất nghĩa?
Bốn người liếc nhau, trong nội tâm đều có một ít xấu hổ.
Nói thật Thiên Hạ tiêu cục đối đãi với bọn họ không tệ.
Lúc trước bọn họ bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm tự, không nhà để về, cho dù bọn họ có thực lực Hóa Thần Cảnh nhưng tất cả đại tông môn và thế gia trên giang hồ không muốn tiếp nhận bọn họ.
Dù sao khi đó tất cả đại tông môn còn không rõ ý của Thiếu Lâm tự cho nên không dám tùy ý kết luận.
Như vậy giống như tông môn đỉnh cấp trên giang hồ trục xuất phản đồ, sẽ không có ai dám tiếp nhận người như vậy.
Bởi vì ngươi không rõ tâm tính phẩm hạnh và thái độ của các tông môn đỉnh cấp.
Lúc trước Thiên Hạ tiêu cục của Vương Ngọc tiếp nhận bọn họ, hơn nữa cho bọn họ đãi ngộ tương đương võ giả Hóa Thần Cảnh bình thường của Thiên Hạ tiêu cục, điều này cũng làm cho bọn họ cảm kích.
Hơn nữa về sau Thiên Hạ tiêu cục quật khởi, Vương Ngọc cũng không bạc đãi bọn họ, cho bọn họ đãi ngộ còn tốt hơn làm môn khách hoặc khách khanh các thế gia tông môn.
Ngay cả như vậy, bọn họ cũng không thể vứt bỏ đoàn thể đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự.
Dù sao Thiên Hạ tiêu cục cũng là Thiên Hạ tiêu cục của một mình Vương Ngọc, mà đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự lại là đoàn thể của bọn họ.
Một khi người nào đó trong bọn họ gặp chuyện không may, tất cả đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đều xuất động, loại đãi ngộ này không thể nhận được từ nơi khác, cũng chỉ có đoàn thể của bọn họ.
Các tông môn thế lực khác không dám điên cuồng như bọn họ, bởi vì bọn họ gia đại nghiệp đại.
Nhưng những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự giống như lục bình không dễ, bọn họ cũng biết nếu mình không đoàn kết với nhau sẽ thật sự là lục bình không rễ, cho nên lúc trước bọn họ mới điên cuồng như thế.
Không vàoThiên Hạ tiêu cục, bọn họ còn có thể quay người làm môn khách hoặc khách khanh của tông môn và thế gia.
Nhưng một khi rời khỏi đoàn thể đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, bọn họ thật sự sẽ biến thành lục bình không rễ, tứ cố vô thân.
Cho nên bốn người này do dự chắp tay nói với Vương Ngọc:
- Tổng tiêu đầu, đại ân đại đức của ngươi, chúng ta sẽ không quên.
- Nhưng lần này chúng ta lại không đi không được, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể thoát ly Thiên Hạ tiêu cục.
- Tổng tiêu đầu ngươi yên tâm, về sau chỉ cần Thiên Hạ tiêu cục có việc, chúng ta nhất định muôn lần chết không chối từ!
Bốn người chắp tay hành lễ với Vương Ngọc, trực tiếp quay người rời đi.
Lúc này trên mặt Vương Ngọc không có một chút tức giận nào, thậm chí trên mặt hắn còn xuất hiện một chút vui vẻ nhàn nhạt mang theo châm chọc.
- Ngu ngốc, người Địa phủ ta dễ giết như thế?
Vương Ngọc cầm một mặt nạ dữ tợn trong túi giới tử ra ngoài, chính là một trong Trừng Ác Phán Quan trong tứ đại phán quan!
Lúc này Tô Tín còn không biết có một tấm lưới lớn đang bao phủ bản thân mình.
Tô Tín ẩn nấp bản thân trong rừng rậm mấy ngày, cảm giác không có người Tô gia đuổi theo, lúc này hắn chuẩn bị đi tới thành Thịnh Kinh.
Thời điểm hắn định khởi hành, một bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Tóc gáy trên người Tô Tín dựng đứng, trong nháy mắt quanh người có hơn một ngàn đạo kiếm khí bộc phát, đây là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí đạt tới cực hạn của Tô Tín.
Nếu không phải lần này hắn đột phá Hóa Thần Cảnh đỉnh phong trong đại trận Tô gia, hắn cũng không đạt tới tình trạng như thế.
- Đừng kích động, người một nhà.
Bóng dáng màu đen vừa lên tiếng nhưng đã không kịp.
Tô Tín dùng hơn một ngàn đạo vô hình kiếm khí đánh tới người, bóng người màu đen kết ấn, trong nháy mắt U Minh tử khí bộc phát.
Trong U Minh tử khí còn có ma diễm bốc lên, kiếm khí oanh kích vào bên trong liền biến thành cương khí và nổ tung.
Tuy bóng dáng màu đen ngăn cản được vô hình kiếm khí trảm kích nhưng cũng bị đẩy lui về phía sau, trên mặt còn lộ ra một ít bất ngờ.
Thực lực Sở Giang Vương này còn mạnh hơn so với mình tưởng tượng.
Tô Tín nhìn thấy đối phương mặc hoa phục màu đen và trên mặt đeo mặt nạ Trừng Ác Phán Quan thì hắn biết rõ mình hiểu lầm.
Hắn bị người Tô gia làm khẩn trương, còn tưởng rằng là người Tô gia đến, cho nên không kịp dừng tay.
Tô Tín chắp tay nói:
- Thật có lỗi, là ta quá mẫn cảm.
Trừng Ác Phán Quan cười nói:
- Không sao, ngươi bây giờ mẫn cảm một ít là rất bình thường, bởi vì có người muốn giết ngươi, hơn nữa người còn không ít.
- Ah? Người nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...