Tô Tín rất nổi danh trong Thường Ninh phủ, mà trận chiến thành danh đầu tiên của hắn là đấu với Tam Anh hội Lý Trung Hòa, đánh chết đối phương trên lôi đài sinh tử.
Trận chiến ấy rất nhiều người trong tam bang tứ hội đều tới xem cuộc chiến, trùng hợp đại đầu mục Thanh Trúc Bang cũng là một trong số đó.
Hắn ghi nhớ sâu sắc một quyền mang theo hận ý ngập trời, hắn lại không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại tiếp một quyền như thế.
Hậu thiên trung kỳ Lý Trung Hòa ngăn không được, hắn còn chưa tới Hậu Thiên sơ kỳ thì làm sao ngăn cản nổi
Cho nên đại đầu mục Thanh Trúc Bang lập tức đưa ra lựa chọn: chạy!
Quản khỉ gió cái gì Thanh Trúc Bang, quản khỉ gió cái gì viện quân, bảo vệ tánh mạng mới là tốt nhất.
Hiển nhiên Tô Tín không cho hắn cơ hội, trong lúc đại đầu mục Thanh Trúc Bang quay lưng lại, Tô Tín đã đánh một chưởng vào lưng của hắn.
Cừu Cực Chưởng! Thù sâu như biển!
Chưởng lực cường đại trong nháy mắt đánh nát toàn bộ nội tạng của hắn, một chưởng mất mạng!
Nhìn thấy đại đầu mục nhà mình bị một chưởng chụp chết, những bang chúng Thanh Trúc Bang còn đứng vững lại sụp đổ tâm lý, lúc này lập tức bỏ chạy.
Nhưng buồn cười là bọn họ vừa mới đào tẩu nhưng viện quân Thanh Trúc Bang cũng đã đến, hơn nữa dẫn đội chính là người quen của Tô Tín, Thanh Trúc Bang đại đầu mục La Chấn.
Tô Tín có ấn tượng khắc sâu về vị đại đầu mục La Chấn này, có thể nói cả Thanh Trúc Bang cũng chỉ có La Chấn lọt vào mắt hắn, còn lại đều là một đám ăn bám.
“La đạ đầu mục, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt lần thứ hai, vậy mà còn là trong thời gian bang chiến, đúng là có duyên, cũng chúc mừng ngươi thực lực đại tiến.”
Tô Tín cười nhẹ chắp tay nói ra.
Lần trước Tô Tín giao thủ với La Chấn thì hắn hắn cũng là Hậu Thiên sơ kỳ, tiếp cận Hậu Thiên trung kỳ.
Lúc này mới mấy tháng qua đi La Chấn đã triệt để đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ.
Người này có thiên phú võ đạo và thực lực không tồi, nếu không phải thời gian hắn học võ muộn, thành tựu của hắn chắc chắn còn cao hơn hiện tại.
Nghe Tô Tín nói thế, La Chấn cười khổ nói: “Tô bang chủ, lời này người khác nói không có vấn đề, ngươi nó câu này La Chấn ta không dám nhận, thực lực đại tiến phải là ngươi mới đúng.”
Lần trước hắn giao thủ với Tô Tín thì thực lực Tô Tín còn hơi thấp hơn hắn một chút, hơn nữa chỉ là vô danh tiểu tốt trong Phi Ưng Bang mà thôi.
Lần gặp mặt này thực lực của hắn chỉ tiến bộ một chút, còn đối phương đã đứng đầu một bang, là một trong mấy người quyền thế nhất trong Thường Ninh phủ, hơn nữa thực lực Tô Tín hiện tại ngay cả hắn cũng không nhìn thấu.
Tô Tín cười khẽ hai tiếng, nói thẳng: “La đại đầu mục, ta chỉ thưởng thức một mình ngươi trong Thanh Trúc Bang, chỉ cần ngươi gia nhập Phi Ưng Bang, vị trí phó đường chủ chiến đường là của ngươi.”
Nói thật, nghe Tô Tín chiêu hàng thì La Chấn thật động tâm.
Bọn họ nhìn rõ chế độ của Phi Ưng Bang sau cảu cách, những kẻ ngồi không ăn bám đã không còn đất sống.
Các đạ đầu mục khác hiện tại chỉ là nhân viên hậu cần, tất cả cường giả đều ở trong chiến đường.
Có thể nói hiện tại tiểu đầu mục trong chiến đường còn có địa vị hơn cả đại đầu mục chuyên quản lý hậu cần kia, mà phó đường chủ chiến đường hiện tại chỉ có một Lâm Phục Hổ, hơn nữa quyền lực cũng không kém.
Nhất triều thiên tử nhất triều thần, Tô Tín cho Lâm Phục Hổ vị trí phó đường chủ kỳ thật chỉ là cho lão nhân Phi Ưng Bang một chút tâm lý an ủi mà thôi, quyền lợi của Lâm Phục Hổ thậm chí còn không bằng cả đại đầu mục Lý Thanh.
Tô Tín đồng ý La Chấn trở thành phó đường chủ chiến đường, hắn làm phó đường chủ sẽ khác với Lâm Phục Hổ làm phó đường chủ chỉ để dưỡng lão, là nhân vật thực quyền chân chính, quyền thế đủ đứng top năm trong Phi Ưng Bang.
Nhưng La Chấn suy nghĩ nửa ngày vẫn lắc đầu, nói: “Đa tạ Tô bang chủ ưu ái, ta không có cảm tình gì với Thanh Trúc Bang, ngươi có diệt nó đi nữa ta cũng không để ý, nhưng phó bang chủ Trần Hoành lại có ân với ta.
“Trong tình huống hiện tại nếu ta đi như vậy, nói thật nội tâm của ta không yên.”
Nghe được La Chấn nói như vậy Tô Tín không chỉ không có tức giận, trên mặt vẻ càn tán thưởng không ít.
Nếu như La Chấn bị một lời của Tô Tín chiêu dụ mà đầu hàng, Tô Tín sẽ không tin hắn, cho dù hắn làm phó đường chủ chiến đường cũng không có thực quyền.
Người dễ dàng phản bội như vậy ai dám tin tưởng? Ai dám trọng dụng?
Hôm nay hắn có thể phản bội Thanh Trúc Bang, ngày sau hắn có thể phản bội mình trong lúc nguy cấp hay không?
Khá tốt La Chấn trả lời không có làm Tô Tín thất vọng.
“Như vậy La đại đầu mục, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể ngăn ba chiêu của ta, hiện tại ta xoay người rời đi.”
“Nhưng nếu ngươi không ngăn được cũng chứng minh ngươi thật hết sức, ân tình của ngươi với Trần Hoành xem như xong, huống hồ ngươi cũng không cần phải ngu trung với Thanh Trúc Bang đến cùng.”
“Đừng quên ngươi còn có nhiều huynh đệ ở đây, chỉ cần gia nhập Phi Ưng Bang chúng ta, bọn hắn cũng có thể tiến vào chiến đường, có được tiền đồ tốt, cần gì phải sống uất ức cả đời trong Thanh Trúc Bang.
Tô Tín nói lời này La Chấn cảm động.
Hắn có thể vì hoàn ân tình của Trần Hoành mà ở lại nơi đây ngăn cản Tô Tín nhưng thủ hạ của hắn còn có một đống người cần nuôi a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...