Hơn nữa vị hoàng tử Tương vương Cơ Ngôn Dự xuất hiện cuối cùng cũng không đơn giản.
Phần đông hoàng tử Đại Chu, Tương vương Cơ Ngôn Dự với tư các là hoàng tử có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể nói là rất bình thường, cũng không xuất ra bất cứ phương diện nào nổi bật, bình thường cũng rất ít xuất hiện.
Nhưng lần này có thể cướp được tư cách bình thẩm Lạc Dương lôi, có thể nghĩ vị Tương vương ít xuất hiện cũng không phải kẻ đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín và Thiết Vô Tình theo chân Lăng Chấn đi nghênh đón ‘ Đồ Ma Đao ’ Phương Đoạn.
Ca ca của ‘ Đồ Ma Đao ’ Phương Đoạn chính là một trong tứ đại thần bộ ‘ Xích Luyện Phi Long ’ Phương Cửu Nguyên.
Tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn đều bằng mặt không bằng lòng, chỉ có điều Lưu Phượng Vũ làm việc quá phận trương dương, Phương Cửu Nguyên làm việc ẩn giấu hơn mà thôi, tối thiểu hắn sẽ không như Lưu Phượng Vũ mặt đối mặt khiêu chiến Thiết gia.
Phương Đoạn cũng là lão bộ đầu Lục Phiến Môn, chiến tích huy hoàng nhất là từng một người tiêu diệt một phân đường của Thiên Ma Cung, lấy một địch hai lại đánh chết một tên cường giả ma đạo, cho nên hắn danh hiệu của hắn mới là Đồ Ma Đao.
Chờ thêm một lúc, phương xa có một người trung niên thúc ngựa chạy tới.
Nhìn thấy đám người Tô Tín đang đứng ở cửa Lạc Dương phủ, hắn vội vàng xuống ngựa, lộ ra dáng vẻ hào sảng tươi cười với mọi người, thái độ hòa hợp, àm người cẩn thận.
Chỗ tốt khi đảm nhận bình thẩm Lạc Dương lôi chính là danh tiếng lớn, Tô Tín và Thiết Vô Tình có thể trở thành người bình thẩm Lạc Dương lôi chính là vì họ là người Thiết gia.
Mà Phương Đoạn có thể trổ hết tài năng trở thành người thứ ba, hiển nhiên cũng không phải kẻ đơn giản.
Lăng Chấn nói:
- Các vị, nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta nên đi tìm hai vị hoàng tử điện hạ, cùng đi bái kiến Đường công công, Lạc Dương lôi dự tính bắt đầu vào ba ngày sau.
Tất cả mọi người gật gật đầu, Lăng Chấn nói Đường công công chính là đại nội thái giám tổng quản Đường Hiển, cường giả Dung Thần Cảnh, lão nhân hầu hạ mấy đời hoàng đế Đại Chu, cũng trung thành và tận tâm với Đại Chu, vị này mới là tâm phúc chân chính của nhân hoàng Đại Chu.
Trong sáu người bình thẩm Lạc Dương lôi, Đường Hiển cũng chỉ có tác dụng giám sát và trấn áp tràng diện mà thôi, người quyết định mời chào người nào chính là năm người Tô Tín.
Cho nên vẫn phải tôn trọng Đường Hiển, dù sao thân phận địa vị của lão thái giám này còn bày ra đó.
Trước kia Lạc Dương phủ chính là đô thành Đại Tấn, tự nhiên nơi này vô cùng phồn hoa, trừ hoàng cung bị hủy điphủ đệ quan to hiển quý và vương phủ vẫn còn.
Đường Hiển đi vào Lạc Dương phủ, Lăng Chấn tự nhiên phải an bài nơi ở tốt, Đường Hiển hiện tại đang ở trong phủ vương gia của Đại Tấn năm xưa.
Sau khi đám người Tô Tín đã đến, một tiểu thái giám trẻ tuổi dẫn bọn họ đo vào phòng tiếp khách, ngạo mạn nói:
- Các ngươi chờ ở đây, Đường công công còn chưa chuẩn bị xong.
Thái độ tiểu thái giám ngạo mạn làm nội tâm đám người nơi này tức giận, nhưng mọi người nơi đây không ai là kẻ đơn giản, tất cả đều nhịn xuống.
Phía sau bọn họ đều có chỗ dựa, nhưng sau lưng lão thái giám Đường Hiển chính là nhân hoàng Đại Chu, ai có chỗ dựa lớn hơn hắn?
Đặc biệt là Cơ Ngôn Thành và Cơ Ngôn Dự càng không dám có nửa câu oán hận.
Nếu đắc tội Đường Hiển, hắn nói bậy vài câu bên tai phụ hoàng của mình, như vậy sẽ tạo thành đả kích trí mạng với bọn họ.
Sau khi chờ đợi nửa ngày, một lão thái giám mặc áo bào màu đỏ xuất hiện.
Tuy Đường Hiển là thái giám nhưng gương mặt đường hoàng, nhưng hắn có làn da trắng cộng thêm khí tức lạnh lẽo làm mọi người có cảm giác rét run.
- Các vị chờ lâu là ta không phải, ta phải xin lỗi các vị.
Đường Hiển dùng lanh lảnh thanh âm nói.
Tương vương Cơ Ngôn Dự vội vàng nói:
- Công công nói giỡn, ngài một ngày kiếm tỷ bạc, sự vụ hoàng cung đại nội một tay ngài quản lý ngay ngắn rõ ràng, hiện tại đến Lạc Dương phủ cũng nên nghỉ ngơi thậ tốt, chuyện khác nên giao cho tiểu bối chúng ta xử lý.
Cơ Ngôn Thành bên cạnh dùng ánh mắt tức giận nhìn Cơ Ngôn Dự, lại bị hắn vượt lên trước.
Tuy tâng bốc lão thái giám Đường Hiển có chút làm người ta xem thường, nhưng chỉ cần có lợi, bọn họ đều là hoàng tử Đại Chu, bọn họ cũng nguyện ý buông tư thái này xuống.
Bên người Cơ Ngôn Thành là thái giám thiếp thân Phùng Anh, cũng là người ngày hôm qua liên thủ với Thanh Thành kiếm phái Trâu Thanh Huyền ngăn cản một kích của Tô Tín, hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đường Hiển.
Hắn vào cung khi còn bé, về sau thể hiện thiên phú võ đạo nên được bồi dưỡng, mãi cho đến khi đột phá Hóa Thần Cảnh, trở thành võ đạo tông sư mới được người ta tôn trọng, có một chút tôn nghiêm.
So sánh với Đường Hiển được quan to hiển quý của Đại Chu nịnh nọt,ngay cả hoàng tộc cũng phải khách khí với hắn, đãi ngộ của hắn kém xa.
Đường Hiển ho khan một tiếng nói:
- Lần tổ chức Lạc Dương lôi này, chúng ta cũng không nói nhảm nhiều, chỉ có hai điểm các vị nhất định phải nắm chắc.
- Đầu tiên là xuất thân, xuất thân người bị mời chào tiến vào triều đình nhất định phải trong sạch, cũng không thể là cây đinh do những loạn thần tặc tử cài vào chúng ta.
- Thứ hai là thực lực, Lạc Dương lôi tìm nhân tài cả nước, không thể có kẻ thật giả lẫn lộn.
Chỉ nói hai câu như vậy, Đường Hiển cũng đuổi bọn họ đi, bày ra tư thái cao cao tại thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...