Lê Đạo An cười cười nói:
- Tô đại nhân chớ để ý, đây là trà ta tự tay pha, chỉ có điều tay nghề không tốt lắm, thời điểm xào trà hơi quá lửa.
Tô Tín đặt chén trà xuống, nói:
- Lê tiền bối nói cũng từng có vị tiền bối nói với ta lời này.
- h? Là ai.
Tô Tín nói:
- Côn Dương chân nhân.
Lê Đạo An gật gật đầu, trước kia hắn từng lưu lạc Trung Nguyên cho nên cũng biết nhân vật từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua.
Tô Tín lại nói tiếp:
- Sau khi hắn nói ra lời này, ta liền đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đột phá đến nửa bước Nguyên Thần Cảnh.
- Về sau trong chuyến đi Đông Tấn, ta diệt mấy ngàn người của Thiên Long đạo tràng, đánh chết Hướng Thiên Long, tấn chức Nguyên Thần Cảnh.
- Nguyên Thần Cảnh là cảm ngộ thiên địa, nếu như ta giết người thực sự vi phạm Thiên Đạo, chiến tích của ta giải thích như thế nào?
- Sát đạo vốn chính là một trong Thiên Đạo, về phần nhân quả càng buồn cười, hôm nay ngươi giết người, ngày sau người giết ngươi, không quản ngươi giết là người tốt hay là người xấu.
- Thế đạo từ xưa đến nay là được sửa cầu trải đường không thi hài, giết người phóng hỏa đai lưng vàng.
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng Lê Đạo An, chỉa chỉa vào mình và nói:
- Tô Tín ta không tin nhân quả, càng không tin số mệnh.
Lê Đạo An thở dài một hơi, hắn sống hơn ba trăm năm, hắn nhìn thấy rất nhiều người chính tà ma phật nhưng Tô Tín là người đáng sợ nhất.
Đệ tử ma đạo không đáng sợ, đại bộ phận người trong ma đạo có lẽ tâm tính cực đoan thủ đoạn tàn nhẫn nhưng tối thiểu bọn họ còn biết chính mình là ma đạo, làm việc chú ý cẩn thận, cũng biết cái gì có lẽ làm, cái gì không thể làm, đương nhiên ngoại trừ kẻ điên như Bạch Liên giáo.
Loại người như Tô Tín đáng sợ là đáng sợ ở bản thân hắn, đối với hắn mà nói, trong mắt của hắn không có chính tà thiện ác, chỉ có lợi ích của mình.
Trọng yếu nhất là, trong mắt Tô Tín không có kính sợ!
Đối với Lê Đạo An đã đạt tới Dung Thần Cảnh, tu luyện mấy trăm năm, hắn cảm ngộ Thiên Đạo, biết rõ thế gian này có vô số người cường đại, cho nên hắn biết kính sợ, làm việc lưu ba phần chỗ trống.
Hắn tin tưởng vững chắc, người nhất định phải có một phần kính sợ trong lòng mới có thể sống tốt.
Nhưng hắn không nhìn thấy một tia kính sợ nào trong mắt Tô Tín, người này, hắn không kính Thiên Đạo, có thể nghĩ hắn cũng không kính sợ ai.
Lê Đạo An thở dài một hơi nói:
- Tô đại nhân, ta cũng không vòng vo với ngươi, ngày xưa ta đã từng thiếu nợ Cừu Bách Xuyên một nhân tình, cho nên hắn cầu đến trên đầu ta, hi vọng ta có thể làm ngươi thu tay lại.
- Có quan hệ gì với ta chứ?
Tô Tín nói.
Lê Đạo An lập tức sững sờ.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Người thiếu nợ nhân tình Cừu Bách Xuyên là ngươi, hiện tại ngươi bảo ta thu tay lại, điều này có quan hệ gì tới ta sao?
- Lê tiền bối, nếu ngươi muốn dùng thế lực Sương Nguyệt Kiếm Lư dọa ta thì ngươi có thể thử một lần, Ba Thục đạo không phải Giang Nam đạo, ta không ngại làm cho Ba Thục đạo biến thành luyện ngục.
- Sương Nguyệt Kiếm Lư có thực lực mạnh trong Ba Thục đạo nhưng cũng không phải không có lỗ thủng, tối thiểu ta có lòng tin làm cho Sương Nguyệt Kiếm Lư của ngươi nguyên khí đại thương.
Lê tiền bối ngươi nhìn khắp thiên hạ, cho dù có thể cam đoan Sương Nguyệt Kiếm Lư hiện tại sẽ không suy bại, sẽ không bị diệt, nhưng chờ sau khi ngươi chết, phần vinh quang này có thể bảo tồn hay sao?
- Vừa rồi dưới chân núi ta đã từng nói qua, võ giả cuối cùng vẫn dùng nắm đấm nói chuyện, có thể cam đoan Sương Nguyệt Kiếm Lư của ngươi tiếp tục bảo trì uy thế hiện tại, hoặc là có một võ giả Dung Thần Cảnh, hoặc là có một luyện khí đại tông sư, đáng tiếc các ngươi đều không có.
- Hiện tại Sương Nguyệt Kiếm Lư các ngươi còn vì nhân tình với Cừu Bách Xuyên mà ngăn cản ta, nhưng tương lai làm sao biết không tao ngộ đại nạn.
Lê Đạo An hít sâu một hơi, nói:
- Tô đại nhân ngươi đang uy hiếp ta sao?
Tô Tín gật đầu nói:
- Lê tiền bối cho rằng như vậy cũng có thể, kỳ thật ta uy hiếp không phải ngươi, mà Sương Nguyệt Kiếm Lư sau khi ngươi chết.
- Hiện tại Lê tiền bối ngươi ở tu thân dưỡng tính tại nơi này, có thể ít động thủ thì ít động thủ, làm cho tâm tình trở nên bình thản chính là đạo sống lâu.
- Nhưng nếu như ngươi bây giờ cuốn vào phân tranh giữa Ba Thục đạo, không biết ngươi còn sống bao lâu?
- Ngươi nên biết, hiện tại Sương Nguyệt Kiếm Lư không thể rời bỏ ngươi, nhúng tay phân tranh Ba Thục đạo, kỳ thật chính là đang tiêu hao tính mạng của ngươi.
- Ngươi thiếu nợ Cừu Bách Xuyên bao nhiêu nhân tình ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định, tuyệt đối không đáng ngươi làm như vậy.
Tô Tín nói lời này là đang uy hiếp Lê Đạo An.
Dám uy hiếp một vị võ giả Dung Thần Cảnh, hơn nữa còn là đúc kiếm đại tông sư vang danh thiên hạ, đoán chừng cả giang hồ cũng chỉ có Tô Tín mới dám nói ra lời này.
Hơn nữa lời này đặt Lê Đạo An vào thời kỳ toàn thịnh, cho dù hắn nổi danh tính tình tốt cũng sẽ trở mặt với Tô Tín.
Đặt ở hiện tại, thọ nguyên của hắn sắp hết, Sương Nguyệt Kiếm Lư lại không có người kế tục, Lê Đạo An không thể không nghĩ lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...