Triệu Nguyên lạnh lùng nhìn sang Hoàng Bỉnh Thành, hắn nói với Duẫn Tịch:
- Duẫn tổng bộ đầu, chẳng lẽ ngươi không thể quản thủ hạ của mình sao?
Duẫn Tịch lập tức quát Hoàng Bỉnh Thành:
- Quay về đi! Việc này kỳ quặc, ta cam đoan sẽ cho các ngươi công đạo.
Duẫn Tịch hiện tại vô cùng lo lắng, tuyệt đối không thể đánh, nếu không võ lâm Giang Nam đạo sẽ đại loạn và liên thủ áp bức hắn như lần trước, như vậy càng không thể khống chế cục diện hiện tại.
Nhưng đáng tiếc Duẫn Tịch hiện tại không có chút uy tín nào trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.
Lần trước Duẫn Tịch cắt xén ban thưởng và bổng lộc, lại còn độc tài trấn áp mọi người, ngay cả hiện tại cũng không đứng về phía người mình, hắn lại đi nói chuyện thay Thanh Bình Phái, từ đó địa vị Duẫn Tịch trong nội tâm bọn họ xuống thấp tới cực điểm.
Bởi vì có câu nói: không sợ không so, chỉ sợ hàng so với hàng.
Ban đầu bọn họ oán trách thủ đoạn Tô Tín nghiêm khắc, nhưng hiện tại so sánh với Duẫn Tịch, bọn họ đến lúc này mới biết rõ Tô Tín tốt cỡ nào.
Cho nên đối mặt Duẫn Tịch ra lệnh, bộ khoái chung quanh không nói gì, bọn họ lặng lẽ rút binh khí ra sau đó đi từng bước tới gần Thanh Bình Phái.
Thân là bộ khoái Lục Phiến Môn nhưng không thể bảo đảm an nguy cho người mình, bị người giết còn không dám phóng cái rắm, bọn họ làm bộ khoái Lục Phiến Môn quá biệt khuất, còn không bằng sớm cởi quan phục trở lại làm đạo phỉ còn hơn.
Chưởng môn Thanh Bình Phái cảm thấy khẩn trương, nếu Lục Phiến Môn dám động thủ thật sự thì đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt.
Dù sao Lục Phiến Môn không có võ giả Nguyên Thần Cảnh tọa trấn, hắn đánh đòn phủ đầu giết chết vài tên tổng bộ đầu châu phủ là có thể chấn nhiếp những kẻ còn lại.
Sau đó hắn tại liên thủ với thế lực võ lâm Giang Nam đạo phản kháng Lục Phiến Môn, đến lúc đó pháp không trách chúng, hắn cũng không tin triều đình có thể giết toàn bộ võ lâm Giang Nam đạo.
Lúc này Duẫn Tịch đứng xa nhìn, mùi thuốc súng chung quanh càng ngày càng đậm, một khi song phương động thủ, bất kể ai động thủ trước cũng biến thành triều đình phân tranh với võ lâm Giang Nam đạo.
Đến lúc đó Duẫn Tịch hắn là đầu sỏ gây nên tất cả, cho dù bản thân hắn không liên quan gì tới việc này.
Khi đó đừng nói vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo khó giữ, chỉ sợ cái đầu trên cổ hắn cũng khó bảo toàn.
Thời điểm rời khỏi Giang Nam phủ hắn đã phái người thông tri Giang Hạc Lưu tới giúp hắn, dù sao hiện tại chỉ có Giang Hạc Lưu là cường giả Hóa Thần Cảnh đỉnh phong mới đủ sức trấn áp tràng diện.
Kết quả sự việc xảy ra cả buổi nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng Giang Hạc Lưu ở đâu, nội tâm Duẫn Tịch nôn nóng khó nói thành lời.
Kết quả hắn kỳ vọng Giang Hạc Lưu cũng không có đến, ngược lại bộ khoái Lục Phiến Môn và đệ tử Thanh Bình Phái đang giương cung bạt kiếm muốn động thủ với nhau.
Song phương cũng đã giương cung bạt kiếm, đều muốn dùng áp lực nặng nề ép đối phương khuất phục, nhưng kết quả song phương không ngừng tiến lên phía trước, cũng không có ai dừng bước.
Ngay lúc này có giọng nói vang lên:
- Triệu chưởng môn uy phong thật lớn, trong thời gian ta không có mặt tại Lục Phiến Môn, ngươi dám can đảm giết người Lục Phiến Môn, ngươi cho rằng quy củ Tô Tín ta lập là lời nói nhảm?
Mọi người khiếp sợ khi nghe giọng nói này, bọn họ đều nhìn sang phía sau.
Tô Tín đứng đó, Sắc Vi Kiếm đeo bên hông, hắn đang đi chậm trên đường núi, mọi người lập tức xôn xao khi nhìn thấy hắn xuất hiện.
Bộ khoái Lục Phiến Môn vui mừng, vui mừng vì Tô Tín không chết, hơn nữa hắn còn xuất hiện tại nơi này.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành vô cùng lạnh nhạt, mặc dù có kinh hỉ nhưng đại bộ phận là giả vờ, hiển nhiên bọn họ sớm biết tin tức Tô Tín trở về.
Người bên phía Thanh Bình Phái vô cùng kinh hãi, đã nói Tô Tín đã chết, vì cái gì hắn lại xuất hiện tại nơi này? Lục Phiến Môn báo tin tức sai lầm hay sao?
Đương nhiên người kinh hãi nhất chính là Duẫn Tịch.
Tô Tín đã bị Giang Hạc Lưu giết, tại sao hắn lại xuất hiện tại đây.
Duẫn Tịch chưa từng có hoài nghi tới là Giang Hạc Lưu nói dối, hắn cũng không có lừa gạt mình tất yếu, nhưng Tô Tín đến tột cùng là như thế nào theo Giang Hạc Lưu vị này Hóa Thần Cảnh đỉnh phong cường giả trong tay sống sót?
Bỗng nhiên Duẫn Tịch cảm giác có một tia không ổn.
Tô Tín đã còn sống, vị trí hắn làm sao bây giờ? Hơn nữa Tô Tín có biết tin tức hắn cấu kết Giang Hạc Lưu hay không?
Lúc này Tô Tín lại không nhìn cái gì, hắn nói với Triệu Nguyên:
- Triệu chưởng môn, ta nói đúng hay không? Giết người Lục Phiến Môn ta, tuyệt đối không thể tính toán như vậy, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, ngươi giao hai hung thủ kia ra đây, ta còn có thể xem như không xảy ra chuyện gì.
Triệu Nguyên đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Hắn đối mặt Tô Tín cũng không nhẹ nhõm như đối mặt Duẫn Tịch.
Hắn có thể không đặt Duẫn Tịch vào trong mắt nhưng không thể không đặt Tô Tín vào trong mắt.
Duẫn Tịch động thủ với Thanh Bình Phái làm cho võ lâm Giang Nam đạo liên hợp với nhau, nhưng Tô Tín đã có đầy đủ uy vọng trấn áp thế lực võ lâm Giang Nam đạo.
Thậm chí hắn quay về, thế lực võ lâm Giang Nam đạo đừng nói liên hợp với nhau, những thế lực võ lâm như Ôn gia liên hợp với Tô Tín chắc chắn sẽ đứng bên phía Tô Tín, còn liên hợp cái rắm?
Nhưng cứ thế giao người ra như vậy làm sao Triệu Nguyên cam lòng chứ?
Hắn giao người đại biểu hắn chịu thua, tông môn võ lâm tông môn cười nhạo, thậm chí ngay cả Thanh Bình Phái sẽ lục đục nội bộ, uy vọng chưởng môn như hắn chắc chắn giảm nhiều.
Cho nên dù đối mặt với áp lực của Tô Tín, Triệu Nguyên cùng cũng miễn cưỡng cười cười nói:
- Tô đại nhân, ta không phải ý tứ này, ngươi thật phải giết bọn họ?
- Ta nói ngươi giao người.
Tô Tín thản nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...